Có thể nói không quá khi xem Tào Ảnh là ma, chỉ là Trần Lâm thì lại không xem là như thế.
Nghe nói khi chết linh hồn bị đưa về cõi âm, khi qua cầu Nại Hà sẽ bắt gặp Vọng Hương Đài, nơi đó có một bà lão phân phát Canh Mạnh Bà cho các vong hồn, sau khi uống bát canh mạnh bà, khi đó mọi ký ức trước vào kiếp trước sẽ hoàn toàn bị lãng quên, cũng chính là các vong hồn có thể đầu thai sống một kiếp mới được rồi.
Đây cũng là truyền thuyết mà hắn nghe nói, thực tế tất nhiên không người nào biết được, nhưng câu chuyện này không phải không có ý nghĩa.
Nhìn xem Tào Ảnh lúc này cũng không khác gì những linh hồn như vậy, không rõ mình là ai, quá khứ từng có thế nào.
Quá khứ của hắn cũng là một mớ hỗn độn, còn quá nhiều thứ còn cần hắn từ từ tìm hiểu, bởi vậy hắn vẫn khá đồng cảm với Tào Ảnh.
Lúc này Tào Ảnh bay tới, dáng vẻ của nó khá là đắc chí, vội liếc nhìn Trần Lâm một cái nó liền gào thét muốn đánh tới.
Tuy chỉ là dạng linh hồn nhưng dáng vẻ của nó đã mơ hồ muốn ngưng thực, có thể sau này nếu tu luyện tới cảnh giới nhất định có thể sẽ có lại thân hình, nhưng trước hết nó vẫn đang dưới dạng hồn ảnh.
Nhìn Tào Ảnh đánh tới dưới mắt hắn vô vàn sơ hở, không phải là hắn muốn đả kích nó mà là thực lực hai bên quá chênh lệch, Trần Lâm tiện tay khoát ra một cái, Tào Ảnh chưa tới đã bị thổi bay đi xa rồi.
Dường như không cam tâm, lần nữa nó lại cuốn mình phóng tới, dường như chỉ cần chạm tới góc áo của Trần Lâm liền có thể mãn nguyện rồi.
“Sư phụ, lại tiếp của đệ tử một chiêu.”
Trần Lâm không biết nói gì, đây là muốn khi sư diệt tổ sao, không nhiều lời Trần Lâm liền vác ra Phong Vân trường kích.
“Sư phụ đại nhân, đệ tử chỉ giỡn chơi mà thôi.” Tào Ảnh vội vàng hô lên rồi uyển chuyển luồn cúi xung quanh hắn.
Nếu để ý kỹ sẽ thấy Tào Ảnh lúc này ánh mắt sắc bén, vẻ mặt nó có phần nguy hiểm lại kèm theo một chút gian manh.
— QUẢNG CÁO —
Trần Lâm giật mình nhưng rất nhanh liền hừ lạnh một cái, một lần nữa vác lên trường kích muốn chém về Tào Ảnh, tất nhiên đây cũng chỉ là hắn làm cho có vẻ mà thôi, với tu vi chênh lệch của hắn hiện tại chỉ cần tay không cũng đủ cho Tào Ảnh ăn không tiêu rồi.
“A giết người rồi, giết người rồi.
Đây là trời xanh cố kỵ người tài, muốn giết chết từ trong trứng nước hay sao.” Tào Ảnh giống như con heo bị chọc tiết, vội vàng la lên thất thanh.
Trong giọng nói có kèm theo chút bi thương, nếu ai ở đây có lẽ sẽ tin rằng lời này là thật, Trần Lâm lại bị cho là một kẻ đao phủ.
“Muốn so thần niệm với ta sao, tốt, chúng ta thử lại lần nữa.” Trần Lâm không ngờ chỉ nghịch chơi mấy hôm thôi, từ Tử Linh Tâm Pháp tên này đã có thể luyện ra được thần niệm giống hắn rồi, đây là khác biệt về ngộ tính sao, nhưng rất nhanh hắn không cho rằng như vậy, chắc hẳn là cùng dạng linh hồn nên công pháp này có lẽ là thích hợp với nó.
Tử Linh Tâm Pháp dù sao cũng là của Tào Tu Kiệt đưa cho, Trần Lâm cũng không keo kiệt với Tào Ảnh rồi.
Chỉ là hắn lại có phần ganh tỵ với Tào Ảnh, người thì ngàn vạn gian khổ mới luyện ra được, người thì đảo mắt cái đã nắm bắt được rồi.
Đúng là không có công pháp khó, chỉ có công pháp không đúng người tu luyện.
“Hì hì, đệ tử nào dám múa rìu quá mắt thợ, chỉ là vừa có chút thành tựu đang muốn sư phụ kiểm chứng mà thôi.” Tào Ảnh vô sỉ, nói mà không sợ cắn trúng lưỡi.
Trần Lâm cũng lười so đo, hắn lấy trong người ra quyển công pháp vứt cho Tào Ảnh, đây là thứ mà hắn lấy được từ trên người của mấy người hoàng sắc đệ tử kia, mấy quyển này thì hắn có nhiều lắm liền vứt một ít cho Tào Ảnh mang đi chơi cho đỡ mệt người.
Tào Ảnh như vớ được chí bảo nữa lời cũng không thèm nói lập tức chuồn đi mất, giống như nếu ở đây thêm khắc nào sẽ có kẻ lên cướp đoạt của nó vậy, Trần Lâm gặp tình huống này cũng không quản.
Tào Ảnh đi rồi Trần Lâm cuối cùng cũng được thanh tịnh trở lại, mấy ngày nay ngày nào tên kia cũng ra phá