Hương Sơn, phụ cận Giăng Màn sơn có một nam, một nữ đang di chuyển với tốc độ rất nhanh.
Nhìn qua độ tuổi của hai người vẫn đang còn rất trẻ, mang trên người một thân áo trắng, dù di chuyển trong rừng nhưng trang phục vẫn không thấy có chút bụi bặm nào cả, dường như nơi này và hai người bọn họ không hề có chút nào liên quan đến nhau vậy.
Nhất là nam nhân mắt sáng mày cao, mặt mày sáng sủa, sau lưng còn đeo thêm một thanh kiếm, lướt qua cũng có thể cảm nhận rõ khí chất bất phàm.
Nữ nhân thì nhìn rất xinh đẹp, da thịt trắng trẻo kết hợp cùng bộ trang phục màu trắng lại càng toát lên vẽ thanh tao thoát tục.
Phía trước hai gò bồng đào to lớn ẩn sau lớp trang phục lại được đai lưng giữ lại, khiến cho nó không thể thoát ra khỏi bên ngoài lớp áo, mặc dù di chuyển rân nhanh nhưng chúng vẫn giữ nguyên vị trí vốn có, không vì tiết tấu này mà lên xuống thất thường.
Hai người dường như có chút vội vã, cước bộ vô cùng nhanh chóng, thoáng chốc đã biến mất ở phía xa.
Nơi này là bên ngoài Giăng Màn sơn, một góc khác của mảnh sơn môn.
“Hình như phía trước có người.” Nữ nhân trẻ tuổi bất chợt lên tiếng.
Thanh niên trẻ tuổi khẽ gật đầu, dường như cũng đã sớm phát hiện ra từ trước, hắn tốc độ không đổi chỉ khẽ nhíu mày giây lát rồi giãn ra.
“Chỉ là phàm nhân, chắc là dược đồng nào đó mà thôi.” Vừa nói, với tốc độ hai người đã mau chóng tới nơi.
“Dung muội, thời gian không còn nhiều nữa.
.
.”
“Hai vị, xin hỏi toà thành gần nhất đi về hướng nào vậy.” Bỗng có tiếng nói cắt ngang lời người thanh niên.
Theo tiếng nói hai người buộc phải ngừng lại, bọn họ vội đánh giá người phía trước một hồi.
Đây là một thiếu niên trẻ tuổi, trang phục trông khá sạch sẽ, từ trang phục thì không phải là dược đồng như thanh niên đoán trước đó được.
Nơi này là một quả đồi nhỏ, dù không có nguy hiểm gì nhưng dù sao vẫn là phụ cận Giăng Màn sơn, người thường ít ai sẽ lai vãng tại nơi này.
Càng đáng nói là người thiếu niên này thấy bọn họ mà lại không có dáng vẻ hoảng sợ hay kinh hỷ gì cả, trong ánh mắt kia chỉ có sự bình tĩnh đến lạ thường.
Người gọi là Dung muội càng bất ngờ hơn, nàng vốn khá tự tin về nhan sắc và ngoại hình của mình, vậy mà trong mắt của thiếu niên kia chỉ kẽ lướt qua nàng một cái, ánh mắt này tuyệt không có một chút tà niệm nào, đây còn là nàng cực kỳ mẫn cảm mới phát hiện ra được.
— QUẢNG CÁO —
Hai người chợt cảnh giác, không vì thiếu niên này nhỏ tuổi mà tỏ vẻ kinh thường.
Nhìn từ cử chỉ cho đến trang phục không một chút bụi bặm thì khó mà là người bình thường được.
Chưa kể là xuất hiện ở đây mà lại phải hỏi đường chỉ có một cách giải thích, đó là người này từ trong Giăng Màn sơn leo ra, nhưng chuyện này có thể sao.
Thiếu niên này không ai khác chính là Trần Lâm, trải qua một tháng rưỡi chữa thương hắn đã coi như bình phục trở lại, tu vi được đề thăng tới luyện khí tầng bảy viên mãn, tuỳ thời đều có thể đột phá tới tầng tiếp theo.
Tu vi tiến bộ, thương thế hồi phục Trần Lâm đã sớm không muốn lưu lại nơi này nữa, liền tìm đường đi ra.
Dù đã được Tào Tu Kiệt chỉ phương hướng trước đó nhưng cũng phải mất tận hai ngày hắn mới tìm đường ra được đến đây, quả là buồn bực trong lòng, đã vậy lúc đi ra còn không phải là sơn môn trước đó.
Đang không biết phải đi hướng nào thì lại có hai người từ đâu đi qua, hắn không dám chậm trễ vội lên tiếng hỏi thăm.
Thấy hai người cảnh giác hắn cũng không tỏ vẻ gì, chỉ cần hỏi được đường hắn liền rời đi, ai còn quan tâm tới hai người này nữa.
Thanh niên kia quan sát Trần Lâm một hồi đều không phát hiện ra điều gì dị thường, cũng không thấy Trần Lâm có ác ý gì, điều quan trọng hơn là không cảm nhận được chút linh vận nào mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu huynh đệ đi thêm hướng này thêm chục dặm nữa là được.” Hắn chỉ về một hướng không kịp quan tâm tới Trần Lâm có để ý không liền vội vàng rời đi.
“Đi thôi.”
“Đa tạ.
.
.” Trần Lâm chưa kịp cảm ơn, ngẩng đầu lên đã thấy hai người kia đi mất rồi, đến cũng nhanh đi cũng nhanh, cả thời gian ngừng lại chắc chưa tới mười hơi thở.
Than thầm một tiếng, hắn liền theo phương hướng thanh niên kia chỉ mà rời đi, hắn thả cước bộ chậm rãi, đã có được phương hướng buồn bực trong lòng nhất thời cũng tiêu tan, cũng không vì hai người vội vã kia mà hắn liền vội vã theo.
“Thúc thúc, chúng ta còn phải chạy bao xa nữa.” Dự Đoan Trang nằm trong lòng một thanh niên giọng run rẩy nói.
Cô bé chỉ chừng năm sáu tuổi không hiểu rõ tình hình, chỉ biết Hà thúc đang phải cật lực chạy trốn, phía sau đang liên tục truyền tới thanh âm hô hoán.
— QUẢNG CÁO —
Dự Hà cố gắng nở ra nụ cười trấn an Dự Đoan Trang.
“Trang nhi ngoan, thúc thúc không để những người kia hãm hại tới ngươi đâu, chỉ cần về tới Tô Nhiên