Sáng sớm, Lâm Diệp ba bước trong phòng đi đi lại lại, vừa chuẩn bị quần áo vừa chuẩn bị túi xách, đem tài liệu bỏ vào trong tập hồ sơ.
Tối qua lúc về nhà Lâm Diệp đã cố gắng hoàn thành công việc để gửi một bản báo cáo nhận định cho Lục Hàn Thuyên.
Cũng từ chỗ anh mà nhận lấy hai bản khẩu cung, một cái không rõ ràng của Vương Gia Giai và một cái quá mức rõ ràng của Phương Hồng.
Thay quần áo xong xuôi, đang định thoa ít son thì cửa nhà có tiếng chuông.
Bỏ việc dang dở trên tay, Lâm Diệp đi ra mở cửa.
"Ai vậy?" Lâm Diệp cao giọng, trong nhà nói vọng ra.
Người bên ngoài nói là giao đồ ăn sáng, Lâm Diệp thường không gọi đồ ăn ở nhà, bởi vì cô rất lười việc phải mỗi ngày đi bỏ rác, đó cũng là lý do tại sao Lâm Diệp không bao giờ nấu ăn, dù ở nhà vẫn phụ mẹ nấu vài món.
Người giao hàng còn bảo là đồ ăn đã thanh toán rồi, chỉ cần cô ký nhận.
Lâm Diệp mở cửa, không buồn nhìn đến đối phương chỉ muốn nhanh chóng lấy đồ.
Trời sáng, không có nắng, đủ ánh sáng để thấy rõ người bên ngoài!
Lúc cô cẩn thận nhìn lại thì phát hiện ra trên tay trái người kia đang bó bột, tay phải xách đồ ăn sáng.
Theo phản xạ thường thấy Lâm Diệp ngây ra mấy giây, trong đầu gào thét kêu cô nhanh đóng cửa, đối diện với điệu bộ Lục Hàn Thuyên đang cười tươi như trêu chọc Lâm Diệp nghiêm túc như một khúc gỗ.
"Chào em! Giáo sư Lâm!"
Lâm Diệp nhíu mày: "Anh đến làm gì?"
"Đón em đi làm!" Lục Hàn Thuyên trả lời một cách thản nhiên.
Anh muốn vào nhà nhưng từ đầu đến cuối Lâm Diệp không có ý định sẽ để anh bước thêm nữa bước, cô hất mặt về phía anh: "Tay thế kia mà vẫn lái xe à? Anh đội trưởng có vẻ gương mẫu quá nhỉ?"
Lục Hàn Thuyên nhướng mắt: "Em lo cho tôi à?"
"Có điên mới lo cho anh!"
Sự phũ phàng của Lâm Diệp, anh ngày một nếm rõ.
Mà Lục Hàn Thuyên da mặt cũng ngày càng dày, dù cô có tỏ ra chán ghét thế nào anh cư nhiên cứ bỏ ngoài tai.
"Cho tôi vào nhà!" Ai đó chẳng còn chút liêm sỉ nào cả.
Lâm Diệp mở cửa cho anh, Lục Hàn Thuyên bước lớn đi vào nhà, anh còn có ý định thay dép nhưng thấy bộ dạng thương tích của anh Lâm Diệp chán ghét lắc đầu: "Không cần, không cần! Cứ mang vào đi!"
"Cảm ơn!"
Bảo anh đến sofa, Lâm Diệp đi vào rót cốc nước.
Trong bếp, Tiểu Bạch đang lau dọn bàn ăn, lúc thấy Lâm Diệp đi vào, bạn nhỏ Tiểu Bạch liền hỏi: "Chủ nhân, sao chị lại hồi hộp?"
Lâm Diệp chớp chớp mắt, củ sen đáng yêu này có khả năng đo lường sóng nhiệt ở não bộ con người để dự đoán cảm xúc.
Cứ như vậy, Lâm Diệp bị vạch trần.
"Em đừng quan tâm! Cứ làm việc đi!"
"Người bên ngoài, sao lại hưng phấn như vậy?" Tiểu Bạch nói khi Lâm Diệp tránh qua cậu, đi đến tủ lạnh rót cốc nước.
"Hưng phấn?" Lâm Diệp không hiểu, tại sao Lục Hàn Thuyên lại hưng phấn?
"Lâm Diệp! Chủ nhân! Tên đàn ông đó chính là nguyên nhân của những cảm xúc tiêu cực mà chị có! Đúng không?"
"Tiểu Bạch! Chuyện này không được nói với ai, có biết không?" Lâm Diệp răng đe.
Tiểu Bạch đồng ý, hiện lên màn hình tối đen ngay vị trí trên mặt hai chữ OK.
Lúc Lâm Diệp rót nước xong đi ra, Tiểu Bạch cũng tò mò theo sau.
Lục Hàn Thuyên nhìn món đồ chơi công nghệ của Lâm Diệp vô cùng hứng thú.
Cô đưa anh cốc nước, lại nhìn đóng đồ ăn sáng mà anh mua tới.
"Lần sau đừng mang đến nữa!" Lâm Diệp lắc đầu ngao ngán, cô định ngồi xuống phía đối diện anh thì Lục Hàn Thuyên lại bảo cô ngồi bên cạnh.
Ngồi ở đâu cũng rất quan trọng, bởi vì công việc chủ yếu mà Lâm Diệp đang đảm nhận là giúp anh ăn sáng, vốn dĩ Lục Hàn Thuyên thuận tay trái, mà cánh tay đó chẳng may bị hỏng một hai hôm.
Lâm Diệp định từ chối thì Tiểu Bạch chạy đến, nhìn hai người: "Chủ nhân! Anh ấy rất đẹp trai, vừa hay hợp với chị!"
"Còn biết nói à?" Lục Hàn Thuyên được mở mang tầm mắt.
Lâm Diệp khổ não: "Tiểu Bạch! Em giúp chị dọn nhà đi!"
"Nhưng em đã dọn rồi mà?"
"Vậy thì dọn lại đi!"
"Vâng! Chủ nhân!" Em bé Tiểu Bạch lui đi dọn nhà.
Lục Hàn Thuyên mua vài món ăn lót dạ nên không thể nói là nhiều, hai phần cháo đậu đỏ, vừa mềm vừa đúng vị.
Lại thêm một phần sủi cảo, cùng đó là bốn cái bánh bao nhỏ.
Cháo thì Lục Hàn Thuyên có thể ăn nhưng sủi cảo anh không dùng tay phải để gắp được, Lâm Diệp đành ngồi đó tận tình đút cho anh.
Chỉ có một phần nên Lục Hàn Thuyên để Lâm Diệp ăn trước, chờ đến khi cô ăn no, còn lại sẽ là phần anh.
Lâm Diệp ăn vài cái đã thấy no, huống hồ trước đó đã dọn sạch phần cháo đậu đỏ.
Lục Hàn Thuyên há miệng chờ Lâm Diệp đút hộ, anh đã không ngại còn nói với cô.
"Em cứ ăn đi, ăn không hết thì tôi ăn!"
Vậy là hai người ăn một phần sủi cảo, Lục Hàn Thuyên khéo chọn đến mức, chọn đúng sủi cảo nhân thịt vừa ngọt vừa thơm là thứ Lâm Diệp rất thích.
Bánh bao mỗi người hai cái, Lâm Diệp xé bánh rất nhỏ, cũng ăn rất từ tốn, ăn xong một cái cô nhìn Lục Hàn Thuyên.
"Anh ăn của tôi đi!"
Bàn tay nhỏ đẩy nhẹ cái bánh bao thừa sang cho Lục Hàn Thuyên.
.
Đọc thêm các chương mới tại ﹢ T????Ù????T???????? YỆN.VN ﹢
Anh nhìn cô: "Không ăn nữa?"
Lâm Diệp gật đầu: "Không ăn nữa, đã no lắm rồi!"
"Em ăn ít như vậy bảo sao sức khỏe lại kém!"
Tuy là nói thế, nhưng phần Lâm Diệp bỏ ra anh đều giúp cô ăn hết.
Lục Hàn Thuyên lúc bình thường chính là một đội trưởng đủ nghiêm khắc, đủ bản lĩnh, cũng đủ sức uy hiếp người khác.
Vậy mà lúc này… nhìn anh vừa khôi hài vừa trẻ con.
Có một sự thật Lâm Diệp không biết, tính cách này Lục Hàn Thuyên chỉ để mình cô thấy.
Anh muốn cô dễ chịu khi ở bên cạnh, cũng muốn cô không vì khuôn phép mà phá bỏ tính cách kiêu ngạo của mình.
Anh thích Lâm Diệp là thật, muốn theo đuổi cô cũng là thật.
Lục Hàn Thuyên biết cái gì bản thân cần, cái gì hợp với anh.
Có thể cô cho rằng anh chỉ là nhất thời hứng thú, nhưng quyết định của nh từ trước đến nay chưa bao giờ là quyết định sai lầm.
Bỏ lỡ Lâm Diệp vào đêm đó, anh bây giờ không muốn cô bước ngang qua mình thêm lần nào nữa.
Có lẽ anh tham lam, cũng có thể là do sức chiếm hữu của anh quá độc tài, nhưng anh muốn có Lâm Diệp bên cạnh, đó là sự thật.
"Lục Hàn Thuyên! Anh nói, tại sao anh lại tốt với tôi như vậy?"
Câu hỏi này có phải quá thách thức trình độ của anh rồi không? Anh tốt với cô, còn cần lý do sao?
"Diệp Diệp! Em ngốc thật hay là giả vờ ngốc?"
Lâm Diệp: "Tôi không ngốc!"
"Ăn xong rồi em chịu khó dọn đi, xuống dưới rồi vứt luôn một thể!"
"Tôi bảo anh mang đến?"
"Tôi thích mang đến cho em, thì sao?"
"Anh đi chết đi!"
Lâm Diệp mắng xong vẫn kiên nhẫn dọn dẹp, Tiểu Bạch từ đầu đến cuối đều không dám xen vào tiếng nào, ngoan ngoãn lau sàn nhà tiện thể hút bụi.
Hai người rời khỏi nhà cùng nhau, Tiểu Bạch chịu