"Gia Giai!"
Lâm Diệp mở cửa đi vào phòng, trên tay cầm theo một ly nước lọc.
Nghe Lục Hàn Thuyên nói cô bé này tính cách chống đối rất cao, lại còn thường xuyên tìm cớ gây sự.
Cạch một tiếng Lâm Diệp đem cửa phòng đóng lại, mỉm cười với cô gái trong phòng thẩm vấn.
Vương Gia Giai thấy cô liền ngồi ngay ngắn chỉnh trang lại, dù có hơi miễn cưỡng nhưng khác hoàn toàn với sự chống đối ngày hôm qua mà Dục Minh và Lục Hàn Thuyên truy hỏi.
Thấy cô bé có ý định đứng dậy, Lâm Diệp cười, xua tay: "Không cần đứng lên, mau ngồi đi!"
Vương Gia Giai ngoan ngoãn kéo ghế ngồi xuống, chờ cho đến khi Lâm Diệp cũng kéo ghế ngồi xuống vị trí đối diện, đem ly nước lọc đưa đến trước mặt cô bé.
Cốc nước là loại giấy sử dụng một lần, bên trong không có đá, cũng không có gì khác thường.
Vương Gia Giai nhìn cốc nước, lại nhìn đến Lâm Diệp bằng ánh mắt khó hiểu.
Mấy người ở đây không cho Vương Gia Giai uống nước, đột nhiên Lâm Diệp lại mang nước vào...!
"Uống nước lọc nhé! Trà và cà phê ở sở cảnh sát không ngon lắm!"
"Cảm ơn cô, giáo sư Lâm!" Vương Gia Giai gọi một tiếng khách sáo.
Lâm Diệp cười: "Có biết tại sao cô ở đây không?"
Vương Gia Giai ấy vậy mà gật đầu: "Biết ạ!"
Tưởng cô bé sẽ nói không, quanh quẩn tìm một vài lời biện bạch rồi cho qua.
Không ngờ cô bé lại chịu hợp tác.
"Thế em có thể nói với cô chuyện em biết không?" Lâm Diệp hỏi câu này, Vương Gia Giai vẫn còn chút ít nghi ngờ.
Lại nói: "Chúng ta, nếu nói tuổi tác thì là chị em, nói thân phận thì giảng viên và sinh viên.
Nhưng cô muốn em xem cô là bạn, nói mọi thứ em biết với cô, vừa là giúp em vừa là giúp Phùng Ti Ti!"
"Em chẳng biết gì cả!" Vương Gia Giai dửng dưng.
"Không vội! Em cứ uống nước đi!"
Vương Gia Giai nâng mi trên nhìn Lâm Diệp ở phía đối diện, cẩn thận nghe lời mà cầm ly nước Lâm Diệp đưa cho uống một ngụm.
Sau khi uống xong cô bé không trả lại vị trí cũ, cứ cầm khư khư ly nước trong tay, dù không còn bộ dạng chống đối nhưng Vương Gia Giai thuộc loại người không thích giao tiếp.
Dục Minh chỉ vào trong phòng thẩm vấn qua khung cửa kính, anh ta kinh ngạc: "Anh cả! Anh nói xem có phải Tiểu Diệp biết thôi miên không! Cô bé đó, thật sự có thể ngoan vậy sao?"
Lục Hàn Thuyên không nói gì, chỉ dán ánh mắt vào trong.
Đèn không quá chói, độ ấm vừa đủ, lại thêm Lâm Diệp không phải cảnh sát, Vương Gia Giai nói chuyện cũng khiêm tốn cẩn thận hơn.
Thật ra cô bé không phải không hợp tác, mà là cô bé không muốn cùng cảnh sát hợp tác.
"Phùng Ti Ti bị người ta sát hại, em có biết không?"
"Biết ạ!"
"Em có nhận định gì không?"
"Em...!Em không biết nên nhìn nhận thế nào! Cô ta...!Ý em là Phùng Ti Ti, cô ấy không khiến em dễ chịu khi tiếp xúc, cho nên qua lại rất ít.
Chỉ có lúc đi chơi với nhóm Khương Hạo, mới gặp nhau!"
"Em nói Phùng Ti Ti là người thế nào? Tại sao hung thủ lại không hề sợ hãi mà giết người ngay tại trường học?"
"Giáo sư Lâm...!Em..."
"Gia Giai! Đây là nơi em có thể nói mọi thứ, chỉ cần là sự thật thì không có gì phải sợ cả!"
Lời an ủi của Lâm Diệp khiến Vương Gia Giai yên tâm, với cô ấy bạn bè là điểm tựa cao hơn cả bố mẹ.
Cho nên việc Vương Gia Giai ăn chơi với đám xã hội đen, cũng sợ sẽ tiết lộ thông tin, chẳng may họ bị cảnh sát bắt thì chẳng phải lỗi lầm đều đổ hết cho cô bé.
"Mấy anh cảnh sát đó sẽ không bắt bạn em, có đúng không?" Vương Gia Giai trông chờ.
Khi Lâm Diệp gật đầu, cô bé mới tựa vào lưng ghế, kể lại mọi chuyện.
"Bọn em quen nhau qua Khương Hạo, ăn chơi cũng gọi là có tiếng.
Phùng Ti Ti là một cô gái thích thể hiện, mỗi lần xuất hiện