Giống như Vương Gia Giai, lúc Lâm Diệp đi vào phòng thẩm vấn Phương Hồng, trên tay vẫn là ly nước lọc, lại không có ý định gõ cửa.
Phương Hồng nhìn thấy Lâm bên ngoài vẫn là cô gái thẹn thùng và e dè, có một sự giật mình nho nhỏ bên trong đôi mắt khi bóng dáng cô vừa xuất hiện.
"Uống miếng nước đi!" Lâm Diệp đặt ly nước đến trước mặt Phương Hồng, ngón tay thon dài buông ra chậm rãi rút về.
Sau đó cô kéo ghế ngồi xuống, vẫn là nụ cười thân thiện với sinh viên.
Phương Hồng cũng gượng gạo cười, đột nhiên lại vì sự xuất hiện của Lâm Diệp mà mất tự nhiên.
"Giáo sư Lâm!" Phương Hồng gọi một tiếng khi Lâm Diệp không có ý định lên tiếng.
Lâm Diệp nhìn Phương Hồng rất lâu, đến độ cô bé có chút ngại ngùng, lâu dần lại biến thành lúng túng.
"Em có học qua môn tâm lý của cô đúng không?" Lâm Diệp lúc này mới cất giọng.
Phương Hồng gật đầu: "Vâng ạ!"
"Cảm nhận của em về khóa học thế nào?"
Phương Hồng nói mà không hề có chút nghi ngờ nào về câu hỏi của Lâm Diệp: "Hay lắm ạ! Kiến thức rất phong phú!"
"Hôm qua cô gặp em ở trung tâm thương mại, chiếc váy hoa màu xanh đó của em rất đẹp!"
"Trung tâm thương mại ạ? Giáo sư Lâm, có phải cô nhìn nhầm em với ai không?"
"Không phải em sao? Lúc đó còn thấy em đi cùng hai người bạn!"
Phương Hồng lắc đầu, sợ làm Lâm Diệp ngại vì nói sai nên cô bé dè dặt hỏi lại: "Giáo sư Lâm! Hôm qua em thật sự không có đến trung tâm thương mại!"
Lâm Diệp ồ một tiếng, gật đầu xem như mình nói sai.
Khi Phương Hồng cầm ly nước đưa lên miệng uống, Lâm Diệp nói: "Hôm qua cô gặp em...!À không, là bạn gái giống em, buổi chiều lúc đó mấy giờ cô cũng không rõ, chỉ nhớ, thầy Hồ gọi cho cô, bảo em và Vương Gia Giai được cảnh sát mời đến đây!"
"Vâng!"
"Hôm qua em cùng cảnh sát nói những gì?"
"Chuyện này..." Làm sao có thể nhớ được.
Lâm Diệp cười: "Em nếu học tâm lý, chắc chắn sẽ có triển vọng lớn!"
Phương Hồng gượng gạo cười, lại cầm ly nước lên uống.
Hành động kia khiến cho Lâm Diệp càng vui vẻ, quả thật một cốc nước không nói lên được gì, nhưng những người có tâm lý và suy nghĩ khác nhau sẽ tạo nên những hành động tự phát khác nhau.
Giống như Vương Gia Giai, cô bé chỉ uống nước một lần, sau đó khi Lâm Diệp hỏi sẽ cẩn thận suy nghĩ rồi mới trả lời.
Còn Phương Hồng, dù Lâm Diệp nói những chuyện không liên quan lắm, cô bé vẫn cho rằng Lâm Diệp đang truy cứu trách nhiệm về mình, mà đại diện cho suy nghĩ đó là liên tục uống nước để tránh né.
"Giáo sư Lâm! Chuyện hôm đó, em nhớ không rõ lắm!"
"Em có thể nói những chuyện em còn nhớ! Em cũng biết, cô đang hỗ trợ hiệu trưởng cùng bố mẹ Phùng Ti Ti làm rõ vụ việc, những người ở đây chỉ muốn lời nói thật lòng từ em!"
"Vâng! Giáo sư Lâm!"
"Vậy em kể về ngày hôm đó đi!"
"Buổi sáng em không có tiết nên đến chỗ bạn thân cùng cô ấy nói chuyện, sau đó đi ăn cơm.
Đến khoảng chín giờ, mười giờ thì em cùng bạn bè uống cà phê trong căn tin trường.
Sau đó em đến thư viện gần cả tiếng.
Rồi...!Rồi đến lớp thực vật học của cô Bùi!"
"Em cùng những ai uống cà phê?"
"Em cùng...!Cùng...!Trương Thi, phải! Là Trương Thi, còn có...!Có Đoàn Luân.
Còn có một số bạn bè của hai cậu ấy!"
"Tổng cộng bao nhiêu người?"
"Giáo sư Lâm! Cô cũng biết chuyện đó lâu rồi, cho nên...!Cho nên em không nhớ rõ!"
"Ồ!" Lâm Diệp cảm thán bằng một cái gật đầu: "Cô hiểu! Vậy thì em đến thư viện, đã đọc những sách gì?"
"Giáo sư Lâm! Cô nghi ngờ em giết Phùng Ti Ti sao? Sao...!Sao có thể..." Phương Hồng nhạy cảm phát giác, thái độ giống như người vô tội bị gán ghép thành người xấu.
Lâm Diệp để cô bé phản ứng tâm lý xong mới trấn an: "Cô không nghi ngờ ai cả! Lúc cô hỏi Vương Gia Giai, em ấy cũng cho rằng cô nghi ngờ em ấy! Nhưng chúng ta là hỗ trợ điều tra, chỉ cần không làm chuyện xấu thì sao phải sợ! Đúng không?"
Phương Hồng thở nặng từng hơi, hồi hộp đến nỗi nắm chặt hai tay vào nhau, liên tục giằng xé hai bàn tay lại.
Lâm Diệp liếc nhìn xuống lại nâng mi lên, cười nói: "Đừng lo! Sự thật thì cô đã tìm được hung thủ, chỉ muốn xác định khẩu cung để hai em quay trở lại trường học! Tránh mọi người dị nghị!"
Phương Hồng đổ mồ hôi hột, hung thủ...!Chẳng phải là cô ấy sao? Vậy còn hung thủ mà Lâm Diệp tìm được, là ai?
Càng nghĩ Phương Hồng càng khó biết Lâm Diệp muốn làm gì, nhưng nếu đã tìm được hung thủ, mà thủ phạm lại không phải Phương Hồng, chẳng khác nào Lâm Diệp đang nói dối.
Như vậy thì Lâm Diệp thật sự không nghi ngờ Phương Hồng, chỉ là Phương Hồng đang tự dọa mình.
Càng nói lên Lâm Diệp chỉ có kiến thức, hoàn toàn không giống như thực tế, không hề có chút kiến thức thực tiễn tâm lý nào ở trên giảng đường, mớ kiến thức xáo rỗng kia đến cả việc Phương Hồng nói dối cũng không nhận ra.
Phương Hồng cười thầm trong lòng, tự tin là mình diễn cũng quá đạt.
Đến Lâm Diệp cũng không nhận ra, còn bắt lầm một người tốt.
Lâm Diệp phát giác sự thoải mái từ nhịp thở của Phương Hồng, nhẹ dài một hơi khẽ trong suốt quá trình thở nặng ngập ngừng.
Mục đích đạt được, Lâm Diệp nhướng mắt chờ mong, cả quá trình đều là cô gái xinh đẹp, biết lắng nghe, và có phần tin tưởng.
Phương Hồng cười với Lâm Diệp, nói: "Em đọc một quyển...!Tên là gì thì em không nhớ nhưng nội dung chủ yếu xoay quanh cuộc đời của một cô gái, vì gia đình nên đã nỗ lực vất vả! Kết quả..."
"Kết quả thế nào?"
"Kết quả cô gái đó thành công trở thành người giàu có! Em nhớ không lầm, cô ấy có một công ty thời trang với 45 chi nhánh ở 45 quốc gia."
Lâm Diệp giả vờ suy nghĩ, ba giây sau cô bật ra một cái tên: "Cuộc đời của Sùng Chi đúng không? Cô nhớ là, cô gái đó bị bệnh nan y, sau đó thì trị khỏi bệnh! Giàu có thì không có nhưng lấy được một người chồng rất yêu thương cô ấy!"
Phương Hồng gật đầu