"Theo báo cáo khám nghiệm tử thi, nạn nhân đầu tiên là Ung Tiểu Bảo, bị đánh rất tàn nhẫn, trên dưới cũng có hơn năm mươi vết cắt trên cơ thể.
Một vết thương lớn ở đầu, xác nhận là bị một vật nặng như chày đập vào..." Dục Minh đứng ở bảng trắng báo cáo, lần lượt chiếu lên màn hình máy chiếu.
Trong căn phòng đã tắt bớt đèn, kéo rèm cửa, Lâm Diệp ngồi ở một góc, quan sát quá trình báo cáo sau điều tra của mọi người.
Lúc Lục Hàn Thuyên bảo cô cùng ngồi bên cạnh nhưng Lâm Diệp từ chối, cô chọn một vị trí khách quan hơn, không muốn trở thành người điều tra, cô sẽ là nạn nhân cũng sẽ là hung thủ, tùy vào hoàn cảnh, cũng sẽ tùy vào thời điểm.
Lục Hàn Thuyên lâu lâu sẽ để mắt đến cô nhưng Lâm Diệp không nhìn anh, giống như cô và mọi người tách ra thành hai thế giới.
Dưới góc phòng họp, Lâm Diệp ngồi trên ghế, bên phải tay có một chiếc bàn đặt một chai nước, do cô là nhân vật đặc biệt, nên việc đối xử cũng trở nên khác thường.
Chuyện không thể từ chối, Lâm Diệp sẽ không từ chối, theo nguyên tắc cô sẽ không ngần ngại đón nhận, dù đối phương có ý tốt hay ý xấu đi nữa.
"Nạn nhân thứ hai, Trương Triết.
Tình trạng thi thể cũng như Ung Tiểu Bảo.
Chỉ có điều, thời gian hành hạ ngắn hơn Ung Tiểu Bảo, theo khám nghiệm những vết thương liên tục bị cắt xẻ lại nhiều lần khi chưa lành hẳn."
Dục Minh vẫn còn đang báo cáo, Lâm Diệp cuối đầu nghịch điện thoại, thời buổi này chơi trò chơi chính là cách giải quyết duy nhất dành cho tâm trí của người trẻ.
Xác định mục tiêu khoảng cách, Lâm Diệp liền buông tay, một con Angry Birds liền bay về phía tòa lâu đài, nổ bùm một cái tan tành.
Trò chơi này sớm đã không có ai chơi nữa, nhưng Lâm Diệp lại chơi rất hăng say.
Khóe môi Lâm Diệp nhếch lên, vô cùng tự hào.
Lâu lâu cô sẽ nhìn lên màn hình, lúc nào cần thiết sẽ ngẩng đầu lên chăm chăm nhìn ảnh một lúc.
Đã báo cáo đến nạn nhân thứ ba tên Kiều Tấn Long, Lâm Diệp vẫn mãi chăm chú vào trò chơi điện thoại trong tay.
Đây là thói quen của cô, Lâm Diệp bằng cách này có thể dùng được cả hai bên não, rất tốt cho trí nhớ và khả năng phán đoán.
Tiểu Hắc huých nhẹ vai Tiểu Bạch, nói nhỏ: "Bác sĩ Lâm! Cô ấy, đang chơi game có phải không?"
Tiểu Bạch lúc này mới phát hiện len lén xoay đầu lại nhìn, Tư Du thấy vậy mới xoay đầu lại.
Lâm Diệp còn mãi mê với trò chơi, không biết mọi người đều đang lén lút nhìn cô.
Thật ra, phòng hình sự không chỉ có mỗi Lục Hàn Thuyên và năm người đồng đội của anh, còn có trên dưới chục người là cấp dưới.
Và sự xuất hiện của Lâm Diệp là điểm thu hút, cũng là điều khiến mọi người để ý.
Chỉ là cách quan sát của cảnh sát sẽ khác người bình thường một chút, người bình thường nếu muốn nhìn ai đó chỉ cần trực tiếp xoay đầu, còn cảnh sát muốn nhìn ai đó sẽ lén lút giống như e dè.
Tư Du đánh nhẹ vào vai Tiểu Hắc: "Nghe đi! Mặc kệ chị ấy!"
Lục Hàn Thuyên ngồi ở bên ngoài chỗ gần cửa ra vào, anh để mọi người nghe báo cáo còn mình thì đứng dậy rời đi.
Lâm Diệp đang tận hưởng thành tựu chiến thắng, Lục Hàn Thuyên bước đến, ngồi xuống bên cạnh cô.
Bên cạnh có thêm một người, áp lực đột nhiên sẽ tăng lên, chỉ là Lâm Diệp nhận ra người bên cạnh nên không có mấy phản ứng.
"Không thú vị à?" Anh cất giọng bên tai, thanh âm vừa đủ cho hai người nghe.
Khoảng cách gần, Lâm Diệp đối với Lục Hàn Thuyên không có nhận định gì khác, anh vẫn là anh, mùi mồ hôi nam tính, không có mùi cơ thể nồng nặc, có chút mùi gỗ mộc như quả sơn trà.
Lâm Diệp gật đầu đáp lại nhưng không nói.
Lục Hàn Thuyên lại hỏi: "Trò chơi thì thú vị hơn?"
"Nó khiến tôi tập trung!" Lâm Diệp đáp gọn.
Lục Hàn Thuyên vẫn kiên quyết: "Tác phong của cô sẽ khiến quy tắc ở đây trở thành trò cười!"
Sau khi nghe xong lời này, ngón tay của Lâm Diệp vừa vặn buông ra, một đường parabol vô cùng đẹp, dứt điểm một tòa thành.
Cô ngẩng lên, hướng ánh mắt đến Lục Hàn Thuyên, cái nhìn trong đêm rất khác, có sự sắt bén, có cả sự lém lỉnh...!Không ngờ anh lại sát bên cạnh mình, còn đang hơi cuối đầu xuống.
Lúc ngẩng lên, cô và anh, hai gương mặt dường như gần trong gan tất.
Lâm Diệp không có thời gian để lúng túng, nhưng trái tim cô đập nhanh, cô men theo ánh sáng của máy chiếu, những tia sáng còn sót lại trong căn phòng nhìn người đàn ông xa lạ.
Một bên mặt anh chìm trong bóng tối, đường góc nghiêng sắc sảo tỉ mỉ, giống như được nghệ nhân chuyên nghiệp nhào nặn mà thành.
Trên đời này sẽ có người yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, chắc chắn nguyên nhân khách quan là do ánh mắt.
Không khác gì Lâm Diệp, mỗi đường nét của cô, anh đều cảm nhận được qua đôi mắt dịu dàng thoáng run của đồng tử nhỏ xinh.
Lòng ngực anh rộn ràng cảm giác xa lạ, Lâm Diệp nhìn sao cũng thật mềm mại dễ vỡ, nhưng cô lại bọc chính mình trong thủy tinh, chạm vào thì không sao nhưng làm vỡ thì chắc chắn cả hai đều sẽ bị thương.
Lời đến miệng cũng không trào ra được nữa, Lâm Diệp xoay đầu chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn, nhìn màn hình máy chiếu mà Dục Minh đang báo cáo.
Anh ấy báo cáo xong, đến lượt Khúc Hổ, mà Lâm Diệp là con người của sự buồn chán, cô nghe nhạc thì không sao nhưng mỗi lần nghe những thứ học thuật hay là hội thảo, cô chắc chắn bản thân chỉ có một con đường duy nhất.
Lục Hàn Thuyên thấy cô nghiêm túc được năm phút, sang phút thứ sáu anh thấy Lâm Diệp ngã ra ghế, tựa lưng vào như chuyên tâm lắng nghe, nhưng khi anh nhìn sang, dưới ánh đèn mờ u tối để ý mới thấy cô đã ngủ mất.
Cô gái này, thật biết cách trêu đùa người khác.
Nói sao thì, cũng chẳng trách cô được.
Cô có vẻ không thích ở đây, càng không có mấy phù hợp với sở cảnh sát.
Bề ngoài cô chuyên tâm làm việc, nhưng sâu thẩm trong thâm tâm người phụ nữ này chỉ mong một ngày được kết thúc công việc.
Đến đoạn mọi người nói về mục đích gây án và hành vi gây án, Lâm Diệp liền mở mắt, cô lấy điện thoại mở ra phần ghi chép, ghi một vài ý từ suy nghĩ của mình.
Lục Hàn Thuyên còn nghĩ cô ngủ, nhưng khi Lâm Diệp thức dậy, một chút ngái ngủ cũng không có, còn chuyên tâm ghi chép.
Khi có đủ mọi thứ, Lâm Diệp đúc kết bằng mấy chữ đơn giản.
Nữ, 1m75, điều kiện kinh tế tốt, xinh đẹp, năng lực thể thao tốt, người có kế hoạch.
Sau đó cô lại ghi thêm: Từng bị làm nhục, từ độ 5 đến 10 tuổi bởi người thân, từ 20 đến 30 tìm được đối tượng thỏa mãn.
Sau đó là đến quá trình phát họa chân dung kẻ phạm tội của Lâm Diệp, vừa được gọi tên Lâm Diệp liền đứng bật dậy.
Cô không nhìn sang Lục Hàn Thuyên, cũng không cho anh bất kì câu hỏi hay lời chào hỏi nào nữa, cứ như vậy từng bước rời khỏi chỗ, khi đã đứng trên bục báo cáo, ánh mắt mọi người rất hỗn loạn, có chờ đợi, có vui mừng, cũng có không tin tưởng.
Lâm Diệp cười, biết năng lực của mình tới đâu, nhận ra mình trong mắt mọi người là loại người như thế nào.
Cô từ tốn, sau khi thả lỏng mới nói: "Mọi người khẩn trương à? Không sao, tôi là bác sĩ tâm lý nhưng không đồng nghĩa với việc cái gì cũng biết."
"Bác sĩ Lâm! Tôi muốn hỏi!" Một nam cảnh sát đưa tay lên.
Lâm Diệp gật đầu: "Được, anh hỏi đi!"
Nam cảnh sát: "Nếu không phải cái gì cũng biết vậy có phải có những điều về hung thủ, chưa chắc cô nói đã đúng! Có phải không?"
Lâm Diệp hướng ánh nhìn đến nam cảnh sát đặt câu hỏi rất chân thành, sau đó cô nhìn mọi người trong phòng một lượt, thẳng thắn thừa nhận yếu điểm của mình: "Đúng vậy! Đúng là có những điều tôi chắc chắn nói không đúng về thủ phạm.
Đơn giản, tôi không phải là thủ phạm, tôi chỉ là người ở giữa, vừa là hung thủ vừa là nạn nhân, giúp mọi người tìm đường đi ngắn nhất có thể."
Lục Hàn Thuyên khoanh hai tay trước ngực, ở dưới nhìn lên chăm chú quan sát Lâm Diệp, cô gái ban nảy còn chơi game, ngủ gật như chẳng hề hứng thú gì với công việc.
Bây giờ, chính là một người phụ nữ trưởng thành đầy kinh nghiệm.
Giống như, việc giải đáp thắc mắc sớm đã trở thành thói quen.
Lâm Diệp hạ tông giọng, từ tốn đưa ra những lý luận của mình.
Những gì cô cùng Lục Hàn Thuyên nói trước đó, cũng nói qua một lượt với mọi người, sau khi cô kết án cho hung thủ bởi mấy thông tin về giới tính, chiều cao, một số sở trường về hình thể,