Họp hội cũng mất cả buổi, thêm vào đó sau khi mọi người đều vào quá trình thi hành án liền không ai có thời gian.
Lâm Diệp rảnh rỗi nên có ý định về sớm, muốn xin phép trước khi đi nhưng tìm mãi cũng không thấy Lục Hàn Thuyên.
Cô ngồi trong phòng hình sự, đeo tai nghe, điện thoại bật nhạc giao hưởng, nhìn mọi người qua lại đến hoa cả mắt, lắm lúc chán đến thở dài.
Dục Minh đẩy ghế đến chỗ Lâm Diệp đang ngồi, đưa cho cô một thanh kẹo socola: "Bổ sung đường đi, sắc mặt của em hình như không tốt lắm."
Lâm Diệp đón lấy thanh kẹo, gật đầu cảm ơn, vừa bóc vỏ vừa nghe Dục Minh nói: "Hôm nay em thể hiện không tệ đó! Tiểu Diệp, chia sẻ chút kiến thức đi!"
Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc đưa đầu nhìn qua thanh ngăn chắn giữa hai dẫy bàn, gật đầu.
Tiểu Hắc nịnh nọt: "Chị chuyên gia này, tôi thấy chị thật quá bất bình thường!"
"Cậu đang khen tôi à?" Lâm Diệp nhướng mắt, bẻ một góc socola cho vào trong miệng.
Tiểu Bạch đánh lên vai Tiểu Hắc, nhíu mày: "Cái gì mà bất bình thường, đây gọi là nhân tài nhìn hung thủ."
Lâm Diệp bật cười, lời khen này cũng phô trương quá đi.
Đúng là mấy lời có cánh, nói sao cũng không dễ nghe.
Khúc Hổ ngồi ở xa, cao giọng bồi một câu: "Bình thường phá án, cũng không đơn giản như vậy!"
Tư Du gật đầu, nắm tay Lâm Diệp: "Chị Tiểu Diệp, có phải những người học tâm lý học đều đọc được suy nghĩ của người khác không? Chính là kiểu, nhìn một cái liền rõ bụng dạ người ta đấy!"
Lâm Diệp đưa tay búng trán Tư Du, cô bé đau đớn ôm đầu, không giận mà lại nói: "Như này có thể truyền kiến thức từ chị sang em không?"
"Tôi cũng muốn!" Tiểu Bạch nhanh miệng.
Tiểu Hắc chen vào: "Tôi cũng muốn!"
Lâm Diệp cười, lại bỏ một góc socola vào miệng, nhai qua lại rất đáng yêu, sau đó cô thành thật: "Bác sĩ tâm lý khác với cảnh sát mọi người ở một điểm..."
Lướt một vòng những gương mặt đang chờ đợi, Lâm Diệp đành nói cho tròn câu: "...!Chúng tôi đặt mình vào hung thủ, vẽ quá trình trong đầu, gần như là dùng tâm lý của kẻ giết người để phát họa lên chính họ.
Cảnh sát thì khác, mọi người muốn bắt người phạm pháp, luôn đặt tâm niệm chính mình trở thành người thi hành công lý, có quyền lực và không phạm lỗi."
"Cho nên, lúc ở hiện trường chị đã biến mình thành hung thủ?" Tư Du nhìn Lâm Diệp càng ngày càng trở nên tôn thờ, giống như trong mắt cô ấy bây giờ Lâm Diệp là thần tượng, xung quanh tỏa ra hào quang sáng chói.
"Có khi nào tâm lý hung thủ thôi thúc chị giết người không?" Tiểu Hắc hỏi một câu.
Mọi người đều nhìn cậu, Tiểu Hắc giật mình vì câu hỏi vô lý, đưa tay tự vã miệng.
Lâm Diệp lên tiếng, cắt ngang ánh mắt của mọi người hướng về Tiểu Hắc: "Cũng có những lúc sẽ như thế! Đây là do tâm lý, cũng là do cách nghĩ, không thể tránh khỏi."
"Báo cáo, đã tìm được kẻ tình nghi!", một nam cảnh sát mặc đồng phục đi vào, hướng đến mọi người mà không giấu nổi sự khẩn trương.
Mọi người đứng bật dậy, nhanh chóng đi theo người vừa chạy vào báo cáo.
Lâm Diệp nhìn cửa phòng làm việc của Lục Hàn Thuyên vẫn đóng kín cửa, còn anh ở đâu thì mọi người không rõ.
Cô đem thanh socola nhét vào túi áo, cùng mọi người rời đi.
Lâm Diệp bỏ điện thoại trong túi xách, lúc đi cũng quên mất cầm theo.
"CCTV có quay lại được một chiếc xe Audi màu trắng, buổi tối hôm xảy ra vụ án có rời khỏi trung tâm thành phố, gần ba tiếng sau mới quay lại.
Chủ nhân của nó, cũng là người nằm trong phạm vi phát thảo kẻ tình nghi của bác sĩ Lâm." Mọi người túm tụm lại xem video trên màn hình giám sát.
Lâm Diệp đứng tựa vào cạnh bàn, lại rút thanh socola trong túi áo ra, bẻ nhỏ rồi cho vào miệng.
Hình ảnh cô nhai miếng kẹo trong miệng vừa đúng lúc Lục Hàn Thuyên bước vào nhìn thấy, anh đưa mắt đến bàn tay đang cằm thanh socola lại dời mắt đến gương mặt Lâm Diệp.
Rõ ràng ban sáng sắc mặt không tệ, chỉ vài tiếng gương mặt nhỏ giống như thiếu sức sống, da trắng hơi tái đi nếu không phải cô đánh son, có khi sẽ nhìn giống một cái xác sống.
Lục Hàn Thuyên bước nhanh tới, anh kéo chiếc ghế đến, định ngồi xuống nhưng lại không ngồi mà đẩy đến chỗ Lâm Diệp, còn mình thì đứng vào đám người: "Tình hình thế nào?"
Lâm Diệp không quan tâm gì ngoài việc, chiếc ghế của ai đó được Lục Hàn Thuyên không bận tâm đẩy đến cho mình, cô xoay ghế ngồi xuống, cả người không mấy thoải mái, trong ngực cũng thấy khó chịu.
"Anh cả! Anh xem! Chiếc audi này, vào ngày xảy ra tai nạn đã đi rất lâu theo hướng hiện trường.
Do tòa nhà cũ không gắn camera nên chỉ có thể xác định được thời gian chiếc xe quay lại là ba tiếng.
Từ lúc khuất bóng ở đường lớn, chuyển sang đường nhỏ liền không thấy tung tích."
"Tính thử xem thời gian đó một chiếc xe có thể đi được đâu! Còn nữa, nhận diện khuôn mặt chủ xe, gửi báo cáo vào phòng làm việc của tôi!"
Lục Hàn Thuyên căn dặn xong, lại phân chia công việc cho mọi người: "Khúc Hổ, Tư Du, hai người điều tra chiếc xe.
Xem coi, trong thời gian này có phải đã được bảo trì, hay sửa chữa gì không!"
"Dạ! Anh cả!" Khúc Hổ và Tư Du đồng thanh, nhanh chóng rời khỏi.
"Dục Minh, Tiểu Hắc, Tiểu Bạch.
Sau khi nhận dạng hung thủ, nhanh chóng tìm hiểu danh tính, chỉ được quan sát không được hành động!"
"Rõ! Anh cả!"
Lâm Diệp nghe bọn họ phân công mọi việc, cô lại không có mấy hứng thú, muốn về nhà, muốn được ngủ.
Lục Hàn Thuyên đi đến trước mặt Lâm Diệp, anh đưa tay sờ trán cô, không có sốt, nhưng Lâm Diệp nhìn sao cũng là người mất sức.
"Không sao chứ?" Anh cúi thấp người, tử tế hỏi han.
Lâm Diệp lắc đầu: "Không sao! Muốn ngủ một chút! Anh có thể, cho tôi mượn văn phòng?"
Chạm mắt nhau nhiều lần, nhưng lần nào cũng thế.
Đôi mắt Lâm Diệp rất sáng, như ánh sao đêm duy nhất ngự trị trên bầu trời.
Vào thời khắc ấy, dây thần kinh trong đại não anh giật mạnh, trái tim đập thịch một cái mãnh liệt.
Lâm Diệp không có thời gian cho người đàn ông đẹp trai này, cô rất muốn ngủ, giống như còn ngồi đây một giây nữa có thể cô sẽ ngã ngang mà không nói lời nào.
Lúc Lâm Diệp trở lại văn phòng, tay Lục Hàn Thuyên vừa định mở cửa thì bất giác Lâm Diệp khó chịu bám vào anh.
Cô không rõ mình bị làm sao, chỉ là cả người cô thật sự rất mệt mỏi, cô muốn đi ngủ, thật sự muốn ngủ.
Cô gái bám vào cánh tay, cả người đứng sắp không vững, Lục Hàn Thuyên bỏ tay nắm cửa liền ôm lấy cô.
Lâm Diệp thở ra một hơi, tựa vào lòng ngực anh.
Người đàn ông cơ bắp cứng rắn đúng là chỗ dựa tốt nhất cho những cô gái, Lâm Diệp cũng chẳng có thời gian để lợi dụng thân thể anh, cô chỉ biết bản thân cả sức cũng không còn nữa, trước mắt là một màu trời dần tối.
"Lâm Diệp! Lâm Diệp! Cô còn nghe chứ? Trả lời tôi đi!" Lục Hàn Thuyên văng vẳng tiếng gọi.
Lâm Diệp yếu ớt gật đầu trong ngực anh: "Ừm!"
Ba giây sau tiếng đáp ngắn gọn, Lâm Diệp rơi vào giấc ngủ, nói đúng hơn chính là cô đã ngất đi.
Người đàn ông nhanh chóng bế bỏng cô lên, kiểu bế công chúa vội vàng đem Lâm Diệp rời khỏi sở cảnh sát.
Tin tức Lâm Diệp được bế trên tay Lục Hàn Thuyên đi từ sở cảnh sát đi ra đã nhanh chóng lan truyền, ngày đầu tiên Lâm Diệp thể hiện rất tốt, nhưng cũng vì việc này mà cô càng trở thành tâm điểm của mọi người.
Lý Thuần Nguyên nghe được tin, nhanh chóng gọi điện cho Lâm Túc.
Mẹ Lâm đang dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị nấu bửa tối thì nghe tin Lâm Diệp nhập viện.
Lâm Hạo trở thành tài xế, vừa đi mẹ Lâm vừa giục: "Thằng nhãi con, lái xe cẩn thận xem nào!"
"Mẹ! Con đã rất cẩn thận rồi!" Lâm Hạo đáp lời.
Mẹ Lâm chưa đầy năm phút lại nói: "Nhanh lên, con nhanh một chút."
Lâm Hạo: "Mẹ! Nhanh thì làm sao an toàn được!"
Mẹ Lâm lườm cậu, giận dữ mắng: "Chị con ở bệnh viện chẳng biết thế nào kia! Mẹ đã bảo mà, đừng có vào sở cảnh sát của Lý Thuần Nguyên, nó lại đi vào đó, chẳng xem lời mẹ nói ra gì.
Còn con nữa..."
"Mẹ! Con thì làm sao chứ?" Lâm Hạo ủy khuất.
Mẹ Lâm hừ một tiếng, cũng không định mắng tiếp.
Nhưng sự sốt sắng của bà không thể giấu được, ngồi trong xe liên tục xoa tay, đảo mắt nhìn xem là sắp tới hay chưa.
Con bé Lâm Diệp này, thật khiến cho bà lo lắng.
Sau khi Lâm Diệp được đưa vào bệnh viện, bác sĩ khám qua thì nói