Bức tường ấy vừa cao ngang ngực đủ độ an toàn khi nhìn từ trên xuống nhưng độ rộng chỉ đặt đủ hai bàn chân, ngay ở vị trí cô gái đang ngồi, Lâm Diệp nhìn thấy một chiếc ghế.
Có lẽ nó dùng để trèo lên kia, phát hiện thấy phía xa đó có hơn hai người bác sĩ, lại thêm hai cô y tá đeo bảng tên bệnh viện.
Trên gương mặt bọn họ hiện rõ trận lo lắng, miệng liên tục gọi tên người ngồi trên ban công, còn cô gái ấy cứ như không nghe thấy, mặc cho bản thân nguy hiểm vẫn ngồi yên đó đung đưa chân, dù cơn gió thổi bay mái tóc vô tình hay cố ý lướt qua thân thể làm quần áo bệnh bay bay cũng không thiết để ý.
Nhìn cảnh tượng này người bình tĩnh đến mấy cũng đâm ra sợ hãi.
Chẳng biết cơn gió vô hình kia lúc nào sẽ đẩy thân thể ấy xuống.
Lâm Diệp nhận ra mấy bác sĩ ở hiện trường này, người khẩn trương nhất là Chu Cảnh Nhã, tiếp đó là Đàm Điềm bên trái, bên phải là Lư Lị.
Họ gọi cô gái hai ba lần, đến lần thứ tư cô gái lúc này mới phản ứng lại với tiếng gọi của Chu Cảnh Nhã, cô ấy quay mặt lại quát lên đầy giận dữ: "Im miệng!"
Mấy người bị quát sợ không dám mở miệng, cô gái kia trong tiếng gọi của Chu Cảnh Nhã tên là Hạ Ngọc.
Hạ Ngọc tiếp tục những câu nói trong cơn điên dại: "Tôi giết người rồi! Không phải! Tôi không giết người, là...!anh ta tự mình té.
Tôi không đẩy anh ta! Tôi...!Tôi không có làm! Không đúng, tôi đã làm! Tôi đã đẩy anh ta! Nhưng nếu anh ta không đánh tôi, tôi sẽ không đẩy anh ta… Tôi chỉ đẩy một cái! Anh ta chết rồi? Chết rồi! Máu...!rất nhiều máu! Aaaaaaaa..."
Tiếng kêu thét như tiếng gào tuyệt vọng của một con thú bị thương, giữa ban ngày nhưng đầy u ám.
Lâm Diệp nhìn nhận vấn đề qua những yếu tố xung quanh bằng đôi mắt của người bác sĩ, khả năng cô ấy đã bị kích thích trong lúc điều trị bệnh là rất cao.
Nhưng Chu Cảnh Nhã lại không biết mà đã cố dồn ép, bây giờ não bộ Hạ Ngọc đã bị tổn thương, có thể nghĩ quẩn bất cứ lúc nào.
Ở sở cảnh sát, Dục Minh sau khi nhận được điện thoại của Lục Hàn Thuyên liền triệu tập mọi người, phân chia công việc để điều động lực lượng cứu hộ, cả đội người tình sự cùng lên xe tiến đến hiện trường.
Lục Hàn Thuyên đi thang máy lên tầng, trong lòng thầm cầu nguyện Lâm Diệp sẽ không làm bừa, cũng sẽ không có tình huống nguy hiểm nào phát sinh.
Lâm Diệp rút điện thoại trong túi quần mở một bài hát thiếu nhi với giai điệu dễ thương, vừa phát nhạc vừa đi đến chỗ Hạ Ngọc.
Nghe âm thanh mọi người đều quay đầu nhìn đến hướng phát ra tiếng, dưới ánh sáng ban ngày rực rỡ, Lâm Diệp với chiếc váy mỏng màu trắng tinh khiết, tóc dài uốn xoăn xõa tận eo, xinh đẹp như một thiên thần đang cầm điện thoại mang âm nhạc đi đến.
Chu Cảnh Nhã đứng im cùng hai người còn lại, chờ đợi xem Lâm Diệp muốn làm gì.
Rõ ràng là bệnh nhân của cô ta nhưng lúc này người có thể giúp cô ta chỉ có Lâm Diệp, càng nghĩ Chu Cảnh Nhã càng cảm thấy không cam tâm.
Bài hát với giai điệu về một chú ếch vào ngày khai giảng cùng mẹ đến trường, trên đường đi chú liên tục hỏi mẹ tại sao mặt trời lại cao, tại sao con lại đi trên đất, rồi còn hỏi mẹ tại sao cây lại màu xanh.
Hạ Ngọc nghe tiếng nhạc cũng im bật, xoay đầu nhìn Lâm Diệp đang đi đến.
Khi Lâm Diệp và Hạ Ngọc ở một khoảng cách đủ am hiểu lẫn nhau, đầu Lâm Diệp nhảy số, tiềm thức bảo cô nên lựa chọn đủ thay vì đường đột...!Lâm Diệp lựa chọn dừng bước.
"Cô vừa mở bài gì đấy?" Hạ Ngọc hỏi Lâm Diệp.
Cô đưa điện thoại xoay màn hình cho Hạ Ngọc xem, trên màn hình là bài hát Ếch con đi học.
Hạ Ngọc cười: "Tôi rất thích bài này!"
Lâm Diệp cũng cười: "Tôi cũng thế! Giai điệu rất dễ thương!"
"Ếch con thật ngốc! Cái gì cũng không biết!" Hạ Ngọc đồng ý cùng Lâm Diệp giao tiếp.
Cô ấy đối với Lâm Diệp không có một sự cảnh giác nào, không biết có phải vì bài hát làm quen của Lâm Diệp quá dễ thương hay không nhưng cô đã đúng khi dùng âm nhạc tiếp cận bệnh nhân.
Âm nhạc là chất xúc tác cho tâm hồn cũng là sợi dây cột chặt với cảm xúc, con người giải tỏa nỗi buồn bằng âm nhạc, đón nhận niềm vui cũng bằng âm nhạc.
Có thể nói, âm nhạc là nơi kết nối những trái tim lại với nhau.
Chu Cảnh Nhã nhìn Lâm Diệp đang nói chuyện với Hạ Ngọc, đáng ra là bệnh nhân của cô ta thì trong lòng ghen ghét liền nảy sinh cảm giác muốn phá hoại, đột nhiên lại nói xen vào: "Hạ Ngọc! Cô mau xuống đi! Ở đó rất nguy hiểm."
Tiếng gọi của Chu Cảnh Nhã khiến Hạ Ngọc cảnh giác, cô ấy quay đầu nhìn lại đám người bên kia, lại nhìn về hướng Lâm Diệp, gương mặt vốn bình tĩnh lại thay bằng giận dữ khi hướng đến Lâm Diệp.
"Cô muốn bắt tôi? Các người đều muốn bắt tôi?" Hạ Ngọc gào lên.
Chu Cảnh Nhã nhếch khóe môi, nhìn Lâm Diệp lúng túng đối phó với Hạ Ngọc.
"Cô tên Hạ Ngọc sao? Tôi chỉ vừa biết tên cô, sao tôi lại muốn bắt cô?" Lâm Diệp cười, giọng hòa nhã vô tội.
Hạ Ngọc ngẩn ra: "Cô không biết tên tôi?"
Lâm Diệp gật đầu: "Cô nói có phải đây là lần đầu chúng ta gặp nhau không?"
Trong suy nghĩ của Hạ Ngọc không có mớ ký ức nào liên quan đến cô gái đang nói chuyện này, nhưng với đám người bên kia thì có.
Nhưng Lâm Diệp không đứng cùng họ, Hạ Ngọc lúc lâu mới gật đầu với Lâm Diệp.
"Vậy cô nói tại sao tôi lại phải bắt cô?"
"Tôi tên Hạ Ngọc, còn cô?" Hạ Ngọc chấp nhận tin tưởng, đột nhiên lại tự mình giới thiệu tên.
Lâm Diệp cũng không nghĩ nhiều, đáp lại: "Lâm Diệp!"
Ở một nơi thế này mà làm quen nhau hình như không đúng, nhưng Hạ Ngọc đã chịu hợp tác, Lâm Diệp cũng không thể phản ứng quá khích.
"Tên của cô rất hay!"
"Tên của cô cũng rất hay mà! Ngọc của phỉ thúy, không phải rất đẹp sao?"
"Thế cô là Hạ Ngọc! Tôi sẽ là Lâm Diệp! Cô thấy thế nào?"
Lâm Diệp gượng gạo cười, cố gật nhẹ đầu đồng ý.
Hạ Ngọc giống như trị bệnh đến phát điên, tình trạng tâm lý không những không tốt lên lại còn vô cùng bất thường.
Điều này không thể đổ hết cho bác sĩ tâm lý của cô ấy, chỉ có thể là do Hạ Ngọc đã cố giấu diếm bệnh của mình.
Cũng có thể, một phần là do Chu Cảnh Nhã không trang bị kiến thức chuyên ngành tốt.
Cô ấy mất ngủ vì chuyện gì đó, chẳng hạn như cô ấy nói, chính cô ấy đã giết người, cũng có thể điều đó đã gây ám ảnh.
"Hạ Ngọc! Cô là Hạ Ngọc sao có thể nhận mình là Lâm Diệp!" Chu Cảnh Nhã lại kêu lên.
Hai người bác sĩ còn lại thì không ai nói gì, cả y tá cũng không dám lên tiếng nhưng Chu Cảnh Nhã cứ chờ khi Lâm Diệp tiến gần Hạ Ngọc một chút lại phá hỏng mọi chuyện.
"Tôi là Lâm Diệp! Tôi không phải Hạ Ngọc! Tôi không giết người, không có giết người!" Hạ Ngọc kêu lên những câu phủ định về chính mình, còn cho rằng mình là Lâm Diệp.
Ban nảy cô ấy liên tục khẳng định mình giết người, sau đó cô ấy lại nói điều đó dường như là sự cố, bây giờ câu trước câu sau đều phủ định việc mình làm.
Điều này nói lên cái gì? Nói lên Hạ Ngọc đã không muốn đối mặt với sự việc đáng sợ trong tiềm thức.
"Lâm Diệp! Cô không giết người, chúng ta tìm nơi nào đó nói chuyện có được không?" Lâm Diệp gọi Hạ Ngọc bằng tên của chính mình.
Trong lòng ngực có chút bất an.
"Tôi không giết người, tôi là Lâm Diệp! Lâm Diệp không giết người, Hạ Ngọc giết người.
Cô ta giết chết bạn trai mình, cô ta giấu sát anh ta ở trong thùng giấy đổ đầy xi măng."
Ngực Lâm Diệp đập nhanh liên hồi, Hạ Ngọc đang làm gì vậy? Kể lại quá trình cô ấy giết người, tự