Khi nghe Hạ Ngọc nói mình có một người anh trai, Lâm Diệp nhìn đến Chu Cảnh Nhã ra hiệu: "Gọi điện cho anh trai cô ấy!"
Chu Cảnh Nhã lúng túng: "Tôi...!Tôi không có số!"
Lâm Diệp tức đến đỉnh đầu cũng bốc khói, làm bác sĩ tâm lý mà số điện thoại của người thân bệnh nhân cũng không có.
Nhưng giờ không phải lúc cãi nhau, cô nói nhỏ với Lục Hàn Thuyên: "Anh giúp em tìm người được không? Ở đây, cứ giao cho em là được!"
"Thời gian là bao lâu?" Lục Hàn Thuyên hỏi một câu không đồng không cuối, nhưng Lâm Diệp lại hiểu ý.
"Em cho anh mười phút! Phải nhanh chóng tìm được người đưa đến đây!"
Lục Hàn Thuyên gật đầu: "Được! Cẩn thận! Anh sẽ quay lại!"
Khi anh rời đi, Hạ Ngọc bất giác nhìn thấy, cô ấy nhìn Lâm Diệp: "Tại sao anh trai cô lại bỏ đi?"
Lâm Diệp thành thật: "Anh ấy đi tìm anh trai của cô! Không phải cô muốn gặp anh trai sao?"
"Đúng vậy! Tôi muốn gặp anh ấy, nhưng mà...!Nhưng mà anh ấy chết rồi.
Anh ấy chết khi tôi còn rất nhỏ, mẹ nói với tôi anh trai rất yêu thương tôi..."
Lâm Diệp nuốt nước bọt, cô hình như đã đi sai một nước cờ.
"Hạ Ngọc! Chúng ta nói chuyện có được không? Tôi...!Tôi cảm thấy rất cô đơn!" Lâm Diệp lại làm ra dáng vẻ tội nghiệp.
Hạ Ngọc lắc đầu: "Không! Tôi không muốn nói chuyện với cô.
Cô hãy cùng họ nói chuyện đi.
Ở đó..."
Ngón tay Hạ Ngọc chỉ vào đám người Chu Cảnh Nhã: "...!bọn họ có thể cùng cô nói chuyện!"
"Nhưng họ không có anh trai, họ không thể hiểu được tôi!" Lâm Diệp vừa nói ngón tay vừa cẩn thận tìm số Lục Hàn Thuyên ấn gọi.
Anh vừa vào thang máy thì phát hiện Lâm Diệp gọi đến, ngón cái vừa ấn nghe bên kia truyền đến là cuộc trò chuyện.
"Anh trai cô không còn, nhưng cô hiểu cảm giác từng có anh trai! Tôi cũng vậy, tôi rất muốn có ai đó để chia sẻ!"
Đây là câu đầu tiên của cuộc gọi, Lục Hàn Thuyên hiểu được dụng ý.
Lâm Diệp đang nói với anh, bây giờ tìm anh trai của Hạ Ngọc là chuyện không thể, và anh phải anh chóng hỗ trợ cô cứu người.
Cô cầm cự Hạ Ngọc cũng gần nữa tiếng, nhưng căn bản cô ấy không muốn rời khỏi chỗ đó.
Tivi phát đoạn trực tiếp của sự việc lên thẳng chương trình tin tức quốc gia, mẹ Lâm ở nhà xem tivi thì vô tình bật trúng, ban đầu bà cũng chẳng muốn xem nhưng thấy đó là chương trình được ghi hình trực tiếp, sau đó còn nhìn thấy ở một góc màn hình, Lâm Diệp đang ở trên sân thượng cùng cô gái đang định nhảy lầu.
Mẹ Lâm hốt hoảng, bà lật đật lấy điện thoại gọi ngay cho Lâm Hạo, bên kia Lâm Hạo dường như cũng đang chờ cuộc điện thoại này nên rất nhanh đã nghe máy.
"Mẹ!"
"Lâm Hạo! Con đã xem tin tức chưa?"
"Mẹ! Con đang xem đây, con đang trên đường về.
Mẹ đừng lo quá!"
Cuộc gọi rất nhanh đã tắt máy, mẹ Lâm nắm chặt điện thoại trong tay, nhìn màn hình tivi đang chiếu quá trình Lâm Diệp thuyết phục Hạ Ngọc.
Bên dưới Dục Minh đang điều động cảnh sát sơ tán mọi người đi khỏi, nhường chỗ lại cho phạm vi an toàn mà đội cứu hộ yêu cầu dùng để trải phao cứu sinh.
Lâm Diệp đi đến bên cạnh ban công, đưa mắt nhìn xuống dưới.
Dục Minh ở dưới đưa tay ra hiệu cho cô, ngón tay anh làm thành chữ O.K.
"Hạ Ngọc! Tôi đứng lâu nên chân rất mỏi, cô có thể cho tôi ngồi cùng cô không?"
Hạ Ngọc với lời đề nghị của Lâm Diệp, lắc đầu.
"Tại sao vậy? Cô không tội nghiệp tôi sao?"
Hạ Ngọc vẫn lắc đầu: "Cô không lên được! Ở đây rất nguy hiểm, cô sẽ bất cẩn té xuống, anh trai cô sẽ đau lòng!"
Lâm Diệp cười: "Vậy cô nói xem làm thế nào chúng ta nói chuyện, tôi rất mỏi chân, cô lại cứ ngồi ở trên đấy, tôi lại không thể lên?"
Cho bệnh nhân lựa chọn quyết định là một giải pháp tốt, ít ra Hạ Ngọc vẫn còn biết được nơi cô ấy đang ngồi sẽ nguy hiểm, suy nghĩ cho người khác gặp nguy hiểm là một suy nghĩ có lợi.
Có điều càng sáng suốt nhận ra mọi chuyện, sẽ càng dẫn đến...!Cô ấy có thể nhảy xuống bất cứ lúc nào.
Lục Hàn Thuyên gọi điện thoại cho Khúc Hổ, anh ấy rất nhanh nhận lệnh.
"Anh cả!"
"Điều động một nhóm người đến nhà Hạ Ngọc.
Tìm thi thể nam, bị đóng trong một cái thùng giấy đổ xi măng."
"Rõ, anh cả!"
Khúc Hổ nghe xong mệnh lệnh thì cùng Tiểu Bạch rời khỏi phạm vi của hiện trường, còn mang theo bốn cấp dưới hỗ trợ.
Sau đó anh gọi cho Tư Du.
"Anh cả!"
"Em lên sân thượng hổ trợ Lâm Diệp, bảo Dục Minh nâng cao cảnh giác, đối tượng có thể nhảy xuống bất cứ lúc nào."
"Rõ!"
Lục Hàn Thuyên phân công mọi thứ xong, anh vào phòng dụng cụ cứu hộ của bệnh viện, lấy một sợi dây thừng.
Nếu không thể tiếp cận ở phía sau, chi bằng chờ chết anh có thể tiếp cận từ phía trước, dù không mấy khả quan nhưng chắc chắn sẽ được.
Cũng sẽ có thể đồng thời hỗ trợ Lâm Diệp.
"Hạ Ngọc!" Chu Cảnh Nhã gọi lớn.
Lâm Diệp không hiểu tại sao cứ lúc Chu Cảnh Nhã gọi cô ấy, Hạ Ngọc giống như bị đã kích.
Quá trình khám chữa bệnh của Hạ Ngọc có phải đã xảy ra chuyện gì?
Ví như, Chu Cảnh Nhã sẽ liên tục hỏi lý do tại sao cô ấy mất ngủ, Hạ Ngọc sẽ trốn tránh nỗi đau nên không hợp tác.
Chu Cảnh Nhã bắt buộc phải dùng liệu pháp thôi miên, truy vét tiềm thức.
Hạ Ngọc bởi vì cảnh giác, nên đã không chịu được.
Tâm lý con người giống một cái kén nhiều lớp bọc lấy con tằm bên trong, muốn tách lớp vỏ đầu tiên phải khiến bệnh nhân yên tâm hòa nhập, bóc sang lớp vỏ thứ hai cũng giống như đã cởi một lớp áo, lần này phải khiến cho sự thật ẩn sâu kia không bị tổn thương.
Nghiêm trọng sẽ khiến cho não bộ bị ảnh hưởng, mà tình trạng của Hạ Ngọc cứ hễ Chu Cảnh Nhã gọi tên cô ấy, Hạ Ngọc sẽ trừng trừng oán hận.
Cô ấy xem tiếng gọi của Chu Cảnh Nhã là thước đo của nguy hiểm, bởi vì những lần điều trị thôi miên Chu Cảnh Nhã sẽ gọi: "Hạ Ngọc, mau thức dậy!"
Đây dần trở thành một thói quen, cũng là chất xúc tác cho cơ chế tự vệ của mỗi con người.
Giống như khi chúng ta bị thương, bất kỳ ai vô tình hay cố ý động vào vết thương đó, dù ít dù nhiều chúng ta đều cảm thấy đau.
Theo đó, tâm lý sinh ra cơ chế phòng bị mặc dù vết thương đã lành lặn, não bộ nghiêm cấm việc không cho bất kỳ ai tiếp cận nơi đó.
"Tôi không giết người! Là anh ta...!Anh ta tự ngã! Tôi không giết anh ta.
Tôi không..."
"Lâm Diệp! Tôi mới chính là Hạ Ngọc! Cô không phải Hạ Ngọc, đừng sợ!" Lâm Diệp gọi cô gái bắt đầu hoảng loạn.
Cô ấy dịch vị trí, tiến xa mọi người hơn.
Lâm Diệp bước một bước, cố không để Hạ Ngọc rời khỏi phạm vi an toàn cô sắp đặt.
"Đúng rồi! Tôi là Lâm Diệp, tôi không phải Hạ Ngọc! Tôi không có, tôi không sợ!"
"Cô nói cho tôi biết, cô đang hóng gió có phải không?" Lâm Diệp gợi ý một chủ đích chưa từng có của Hạ Ngọc.
Trong cơn hoảng sợ, người ta thường hay lấp liếm cho qua chuyện.
"Đúng vậy! Tôi chỉ hóng gió thôi!"
"Cô cũng biết ở đây không an toàn, trời cũng sắp nóng lên, gió ở đây không mát nữa.
Cô xem, có phải nên đổi chỗ hóng gió rồi không?"
Hạ Ngọc không có ý định nhảy lầu, nhưng cô ấy sẽ vì bất cẩn mà rơi xuống.
Nếu cô ấy muốn nhảy lầu, cô ấy sẽ phủ nhận câu nói của Lâm Diệp.
"Ừm...!Cô nói cũng đúng!"
"Tôi biết một vị trí hóng gió cô sẽ thích, có muốn cùng tôi xem thử không?"
"Tại sao cô lại tốt với tôi như vậy?"
"Lòng tốt thì không có lý do, cũng không phải chỉ mỗi tôi tốt với cô.
Cô nhìn họ đi, mỗi người ở đây đều tốt với cô, đều mong cô bình an.
Cũng như anh trai cô, nếu anh ấy nhìn thấy cô thế này có phải cũng sẽ lo lắng!"
Hạ Ngọc nghĩ đến anh trai, cô rất muốn được nhìn thấy anh một lần, nhưng cô không thể thấy được.
Một người đã chết thì làm sao có thể hiện diện.
Lâm Diệp nhìn thấy được trên gương mặt kia đang dần dần chấp nhận, thế nhưng khi Lâm Diệp vừa bước lên một bước, Chu Cảnh Nhã liền ngăn lại: "Đừng bước lên!"
Tiếng kêu của Chu Cảnh Nhã khiến Hạ Ngọc phải xoay đầu, khi cô ấy nhìn thấy Lâm Diệp cất bước, vẻ mặt bực bội thấy rõ.
Lâm Diệp liếc Chu Cảnh Nhã bằng ánh mắt sắt lạnh tựa dao, rõ ràng là cô đang giúp cô ta, nhưng năm lần bảy lượt cô ta đều không muốn.
"Hạ Ngọc! Tôi là bác sĩ của cô, tôi chính là hiểu được nỗi đau của cô, cùng tôi đi xuống, chúng ta từ từ nói chuyện! Có được không?"
Đây chính là gì? Chính là đố kị!
Lâm Diệp cũng hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, cô không thể khiến bất kỳ ai yêu thích mình, càng không