"Đội trưởng Lục?" Lâm Hề gọi anh.
Lục Hàn Thuyên đứng lên, đưa tay giới thiệu: "Đây là chuyên gia của chúng tôi! Lâm Diệp! Còn đây là đồng đội hỗ trợ, Tư Du và Dục Minh!"
Lâm Hề chuyển hưởng bàn tay đến chỗ Lâm Diệp, theo phép lịch sự Lâm Diệp đưa tay đón lấy bắt tay với cô gái.
Khi chạm vào lòng bàn tay Lâm Hề, ánh mắt Lâm Diệp nhìn đến chỗ cục trưởng Lễ, trong ba giây ngắn ngủi cô lập tức chuyển hướng ánh mắt điểm lên gương mặt Lâm Hề.
Tư Du cũng phải ngoan ngoãn bắt tay, đến lượt Dục Minh liền kết thúc.
Chỉ có Lục Hàn Thuyên là không chạm tay Lâm Hề, cũng không tỏ thái độ gì khi cô ấy quay về ghế ngồi.
Tư Du nhìn Dục Minh, hai người nhìn nhau gật đầu hiểu ý.
Cảm giác chị dâu quản anh cả rất nghiêm, đến bắt tay gái mà anh cũng rón rén từ chối khéo, thì nói gì đến những chuyện khác.
Tư Du và Dục Minh chỉnh lại tư thế ngồi trên ghế, trên mặt hai người ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.
Lâm Diệp không thể hiện thái độ, từ đầu đến cuối đều nhã nhặn lịch sự.
Còn chẳng biểu cảm bất mãn hay không thích, cả với việc Lục Hàn Thuyên từ chối bắt tay Lâm Hề cô cũng chỉ nhìn cho có.
Cục trưởng chờ mọi người chào hỏi xong, mới để ý đến Lâm Diệp ngồi ngay ngắn trên ghế, dáng vẻ thành đạt trưởng thành mà ít người có được.
"Chuyên gia Lâm!"
"Cục trưởng có thể gọi tôi là giáo sư Lâm! Tôi không dám nhận mình là chuyên gia!" Lâm Diệp sửa lời cục trưởng Lễ.
Lễ Chí Bình cười gượng gạo, gật gù: "Giáo sư Lâm! Không biết sức khỏe của cô thế nào rồi? Nếu cảm thấy không khỏe có thể nghỉ ngơi vài hôm nữa!"
"Không cần đâu, tôi không sao!"
"À! Haha...!Thế thì tốt quá, tốt quá!"
Lâm Hề ngồi đối diện Lâm Diệp, ánh mắt cô ta có chút chán ghét khi hướng về phía cô.
Hào quang tỏa ra từ Lâm Diệp khiến cô ta cảm thấy mình không bằng, trong lòng có chút ghen tị.
Phụ nữ với nhau, chuyện không hợp tính cũng dễ hiểu.
Huống hồ, Lâm Diệp từ trước đến nay cũng không phải chưa từng bị ghen ghét.
"Lâm Diệp! Tôi thấy da mặt cô rất đẹp, có phải dùng..."
"Chúng ta chưa thân thiết đến độ cô gọi cả họ lẫn tên của tôi đâu phó cục trưởng Lâm! Còn nữa, tôi đến là để điều tra vụ án không phải để chia sẻ kinh nghiệm làm đẹp!"
Lâm Diệp không thích cô gái này, rõ ràng là không có ý tốt với cô nhưng nói chuyện lại làm ra vẻ thân thiết.
Cô thích Tư Du không bởi vì Tư Du là học trò của Lục Hàn Thuyên, càng không phải vì Tư Du ngày đầu tiên đã ôm cô một cách thân thiết.
Mà từ nội tâm cô gái nhỏ đó, Lâm Diệp cảm nhận được Tư Du không có ác ý với mình, là một cô gái ngay thẳng thành thật và biết quan tâm.
Lục Hàn Thuyên nhìn người đúng là không tệ chút nào.
Lâm Hề nắm chặt hai tay thành nắm đấm, vẫn cố nhịn xuống những lời lạnh lùng nghiêm khắc của Lâm Diệp.
"Lâm...!À không! Giáo sư Lâm! Là tôi không hiểu chuyện!"
Lâm Diệp với lời nhận lỗi này, không hài lòng còn nói thêm: "Nhìn cô cũng không còn trẻ nữa, nói đến không hiểu chuyện, xem ra phó cục trưởng nên về nhà đóng cửa đọc thêm sách!"
"Phải phải phải! Giáo sư Lâm lời vàng ngọc, là do Lâm Hề không biết phép tắc, cô ấy cũng nhận lỗi, giáo sư Lâm cô nói xem có phải cũng nên bỏ qua không!"
Lục Hàn Thuyên biết cô gái của anh khó tính, nhưng chưa bao giờ khó tính ra mặt như thế này.
Ba câu thì năm câu không để người ta phản bác, càng đánh càng hăng.
Tư Du nuốt nước bọt, không nghĩ Lâm Diệp lại công kích chính diện như vậy, khí thế phải nói là vô cùng áp đảo.
Cả Dục Minh cũng đổ mồ hôi hột, may mà trong phòng chỉ có năm người, cục trưởng với Lâm Hề còn không dám ý kiến, đội trưởng lại sợ vợ, chẳng ai dám phản bác lời Lâm Diệp.
Sự kiêu ngạo của Lâm Diệp là có mục đích, khi vào đây cô đã cảm thấy sở cảnh sát này làm ăn rất không theo quy tắc.
Có người đến báo án, việc đầu tiên họ làm không phải là tiếp nhận điều tra mà là để người đó chờ đợi.
Lâm Diệp hỏi thử mới biết bà cụ đến báo mất chó, sau đó bà được gọi đi.
Đám người ở đây chẳng chịu giúp mà qua loa nói: "Thôi được rồi, về đi! Cũng không phải lần đầu mất chó."
Sau đó nghe được, bà cụ van xin người cảnh sát.
"Cậu à! Mong cậu giúp đỡ!"
"Được được! Về đi.
Có tin tôi liền báo!"
Cho đến khi bà cụ đi rồi, người cảnh sát đó liền trở mặt: "Chỉ là một con chó thôi mà, có cần phải làm như nhà mất sổ gạo không chứ! Thật là, mệt chết đi được."
Bây giờ nhìn thấy một Phó cục trưởng chỉ biết quan tâm vẻ bề ngoài, dáng vẻ xinh đẹp thì có nhưng đầu óc không mấy tri thức, Lâm Diệp còn lo chức vụ cao cấp này có khi là nhờ vào mối quan hệ gia đình mà có được.
Còn cả việc, cục trưởng