Mùi hôi tanh ám lên mọi thứ, dường như cả không gian chứa đựng và tẩm ướt bằng một loại rác rưởi lâu ngày không được dọn sạch.
Nền đất loang lổ những vệt đo đỏ thâm đen, trong bóng tối Lục Hàn Thuyên không thể nhìn thấy hình ảnh xung quanh mình chỉ có thể cảm nhận mọi thứ qua xúc giác, thính giác và khứu giác.
Trước mắt anh là một miếng vải trùm đầu to màu đen, hai tay và cả hai chân bị trói chặt trên chiếc giường sắt, Lục Hàn Thuyên động người xích sắt va vào nhau kêu leng keng.
Dường như mọi thứ không đơn giản chỉ là một vụ bắt cóc, cả chuyện bây giờ là lúc nào anh cũng chỉ có thể phán đoán bằng năng lực kinh nghiệm điều tra án nhiều năm.
Thông thường, thuốc mê sẽ không kéo dài quá lâu, cũng chẳng rõ đối tượng mua được loại thuốc này ở đâu, đưa được Lục Hàn Thuyên đến đây xem chừng cũng đã mất hơn vài tiếng đi đường.
Ở đây, chắc phải xa trung tâm thành phố để đối tượng kia dễ dàng hoạt động trong phạm vi hắn quen thuộc.
Ở đây không có bất kỳ ai, cũng không có động tĩnh cho thấy sự có mặt của hắn.
Lục Hàn Thuyên lại không thể nhìn được gì từ đôi mắt, thứ anh có thể truyền đạt là tinh thần không khuất phục.
***
Dưới màn trời u tối dần chuyển dời, áng mây trắng phía xa xa ló dạng.
Kéo theo sắc trời tan thương lắng xuống đem khởi đầu của câu chuyện trả về chỗ cũ.
Lâm Diệp ngồi tựa má trên lòng bàn tay, ánh mắt không phân định hướng ra ngoài cửa sổ, ánh trời bên ngoài đã lên mang theo hơi ấm của ngày mới bao bọc lấy cô.
Khoảng không gian im lặng đến đáng thương, đèn neon sụp tắt trong mấy phút ngắn ngủi, đèn đường cũng không tỏ nữa.
Tia nắng đầu tiên, mắt Lâm Diệp thích nghi không kịp khẽ nhíu hai đầu mày chau lại vào nhau, nhành liễu đung đưa trước gió khẽ chạm xuống mặt nước, lay động, dịu dàng.
Cả đêm qua Lâm Diệp gần như không chợp mắt, trong đầu luôn là những câu hỏi.
Cô ngồi lặng thinh trên sofa, hướng mặt về nơi xa xôi không rõ.
Bóng lưng cô gái nhỏ đơn độc buồn tẻ, chấp niệm bên trong thật lớn, nỗi sợ cũng ngày một nhiều.
Nhưng vì anh, cô không thể nào lung lay càng không thể mất bình tĩnh thêm lần nào nữa.
Khi mặt trời chen qua đám mây, nhảy vọt lên cao lan tỏa ánh nắng.
Lâm Diệp lúc này mới đưa mắt nhìn điện thoại, vươn tay lấy nó để xem giờ, màn hình hiển thị thời gian cùng một tin nhắn cách đó tám tiếng mà cô vẫn chưa xem.
Người gửi là Lục Hàn Thuyên.
Lâm Diệp cứ tưởng mình nhìn nhầm, cho đến khi cô cẩn thận xem đoạn tin nhắn.
Nội dung tin nhắn rỗng.
Ngoài một điểm định vị trên bản đồ ra, anh dường như không nói thêm bất kỳ điều gì.
Lâm Diệp lấy điện thoại, đi đến tủ quần áo chọn một bộ đồ mới, lại đi vào nhà tắm.
Cuộc điện thoại đầu tiên trong ngày dành cho Tiểu Bạch chính là từ Lâm Diệp, không biết phía đội trưởng có căn dặn gì nhưng cứ nhiệm vụ là Tiểu Bạch liền tức tốc thực hiện.
Tầm mười lăm phút, Lâm Diệp bước ra từ nhà tắm, mọi thứ cũng đâu vào đó nên cô rất tự tin.
Lục Hàn Thuyên đã gửi tin nhắn định vị cho cô trước đó, nhưng tin nhắn lại không được xem.
Bây giờ cũng chưa thấy có chuyện gì xảy ra, Lâm Diệp vẫn tin tưởng anh vẫn bình an vô sự.
Niềm tin của cô luôn đúng, dù không quá phụ thuộc vào những chuyện mê tín, nhưng cô cầu trời để Lục Hàn Thuyên được bình an.
Lâm Diệp lấy túi xách, lại thay giày, rời khỏi khách sạn cô bắt xe đến thẳng sở cảnh sát.
***
Phía Tư Du và Dục Minh, coi CCTV từ hôm qua đến hôm nay cũng không có phát hiện gì khác.
Đối tượng ngoại trừ lên một chiếc xe taxi đi thẳng đến công viên Đông Xã ra thì chẳng còn thấy tâm hơi.
Trời tối, hắn vào công viên Đông Xã xong lại không thấy trở ra.
Đến hôm sau, bởi vì sợ hắn sẽ lẻn trong đám người trốn thoát, cả đội người đã xem lại rất nhiều lần camera an ninh cả trước, trong và sau đó nhiều lần.
Kết quả, không có gì khả nghi.
Tư Du vươn vai một cái Dục Minh đã đặt trước mặt cô một ly cà phê nóng hổi, nhẹ giọng cảm ơn xong mới cầm ly cà phê uống một ngụm.
Kể từ hôm qua khi Lâm Diệp về khách sạn hai người không nhận được cuộc điện thoại nào từ cô, Lâm Diệp giống như bị đã kích đến không thể nghĩ gì thêm.
Khi cửa phòng làm việc bật mở, Lâm Diệp từ cửa đi vào, mấy ánh mắt cũng hướng về phía cô.
Trong dáng vẻ thành đạt chững chạc, đôi mắt có chút đỏ kia vô hồn lạnh lùng.
Dục Minh đứng thẳng người, cả Tư Du cũng bị bộ dạng của Lâm Diệp làm cho sợ hãi.
Từ ngày gặp cô đến giờ, chẳng ai nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi nhưng nghị lực như hiện tại của Lâm Diệp.
Cô không quan tâm rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cô giống như giữa những chuyện đang diễn ra chính mình đều không phải là người gánh chịu.
Tư Du đặt ly cà phê uống dở lên bàn, đứng dậy khi Lâm Diệp bước đến.
"Chị Tiểu Diệp!"
"Tiểu Diệp!"
Lâm Diệp gật đầu, lạnh lùng: "Gọi người của cục trưởng đến chúng ta hợp khẩn!"
Nếu cô đoán không lầm thì chắc đội hình mới cũng sắp đến trình diện, nhân lực hỗ trợ kia xem chừng sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến lệnh điều động mà Lâm Diệp đưa ra sau này.
Thời gian tới, cô sẽ phải cân nhắc cẩn thận để không gây ảnh hưởng đến Lục Hàn Thuyên cũng không tự gây khó