Không gian im lặng như tờ đột nhiên vang lên tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa, tiếng leng keng thanh thúy đánh vào thính giác nhạy cảm, Lục Hàn Thuyên nằm yên bất động để nhận ra hung thủ đã quay trở lại.
Khi hắn mở cửa đi vào, lần nữa tiện tay đóng cửa.
Bước chân chậm rãi tiến đến chỗ sofa, không thèm đoái hoài gì đến người đang bị khóa trên giường sắt.
Người đàn ông mặc một chiếc quần màu đen sần hai gối, áo thun đen, đôi giày thể thao mòn cũ cùng với một chiếc mũ lưỡi trai được hắn gỡ xuống đặt lên bàn.
"Cũng một ngày trôi qua mà đến cả một con ruồi nhỏ còn không thấy, anh nói xem có phải là anh bất hạnh lắm không?"
Giọng người đàn ông vang lên trong căn phòng, thanh âm dửng dưng như đang cố ý trêu chọc Lục Hàn Thuyên.
"Còn anh thì không?" Lục Hàn Thuyên trong miếng khăn trùm đầu, cất lên tiếng nói khàn khàn.
Một ngày trôi qua căn bản anh không ăn, không uống, lại thêm môi trường ở nơi này chứa đầy những thứ tạp nham, với người như Lục Hàn Thuyên chịu đựng được đến giờ đã là một kỳ tích.
Mùi ôi thối vẫn cứ bốc lên không ngừng, khiến cho khứu giác của anh cũng bị tổn hại, cả người mệt đừ không rõ, dường như ngập trong phổi chỉ toàn là bụi bẩn và rác.
Đối phương nhếch khóe môi, cười mỉa mai: "Ai cũng cho rằng tôi bất hạnh, cả anh cũng vậy sao? Đội trưởng Lục, hình như không mấy dễ chịu hơn tôi."
Tiếng đội trưởng nghe thật quen tai, Lục Hàn Thuyên nhất thời lại quên mất thanh âm này đã được nghe từ đâu.
Đầu óc anh toàn là Lâm Diệp, cũng lo sợ cô gái nhỏ vì anh mà khóc đến đỏ hoe đôi mắt.
Lục Hàn Thuyên không nói gì, đối phương đổ từ trong túi bóng ra mấy món ăn mua ở ven đường, dường như là vừa mới mua không lâu nên nóng hổi bốc khói.
Ở nơi thế này, hắn có thể bình tĩnh ăn uống xem như không có gì, cho thấy hắn sớm đã quen với môi trường dơ bẩn này.
Cũng không trách được, từ ngày hắn lụy tàn, cuộc đời hắn đã trở thành con chuột nhem nhuốc.
"Nói gì thì chúng ta từng là đồng đội, sau lại là kẻ thù.
Tôi đã thề, sẽ trả thù cho Dương Yến, bây giờ chính là lúc làm chuyện đó! Anh nói xem, có phải tôi rất giữ lời?"
Người đàn ông nói bằng giọng kiên quyết chứa đầy căm phẫn, đôi đũa tre cầm trên tay cũng suýt bị hắn ta bẻ gãy vì dùng quá nhiều lực.
Cái tên Dương Yến khiến Lục Hàn Thuyên cũng phải giật mình, anh vẫn còn nhớ cô gái đó, dường như là chưa từng quên.
Nhưng mọi chuyện đã trôi qua rất lâu, bản thân Lục Hàn Thuyên cũng không dám nhắc lại vấn đề đó.
Huống hồ, bây giờ anh không còn là một cậu cấp dưới răm rắp nghe lời, anh là đội trưởng của đội hình sự.
Trận chiến năm đó quả thật rất tàn nhẫn, có những người không thể sống đến cuối cùng để hoàn thành nhiệm vụ.
Dương Yến là một điển hình!
"Từng có người nói với tôi rằng, tôi và hắn là anh em sống chết có nhau.
Cuối cùng thì sao? Bạn gái tôi chết? Cô gái tôi yêu nhất vì hắn mà chết? Kết quả thế nào? Hắn ung dung trở thành đội trưởng, còn người anh em của hắn phải sống như một con chó." Người đàn ông gào lên, tiếng quát cuối câu như thét trong vô vọng.
Có thất bại, có không tình nguyện, có đau đớn, tổn thương cùng niềm tin bị giẫm nát.
Lục Hàn Thuyên không nói gì.
Mười ba năm trước, dưới sự chỉ huy của cấp trên anh đã cùng Dục Minh, Khúc Hổ csr Than Chí Bằng, Triều Dương và Dương Yến là những thành viên của đội phòng chống ma túy.
Vân Nam từng là vùng đất biên giới để mua bán ma túy và hàng cấm lớn nhất thuộc phạm vi quốc gia.
Mười mấy người lên đường tác chiến, khi đó Dương Yến và Triều Dương là một đôi tình lữ vừa đẹp, lúc đó họ chỉ mới ra trường đã phải tham gia công tác lớn.
Than Chí Bằng từng trêu chọc họ, bảo họ là cặp đôi gà đen.
Ý nói họ quá dính nhau đến nhiệm vụ lớn cũng cùng nhau tham gia, vui vẻ chưa được bao lâu.
Dương Yến nhận lệnh giả làm đặc vụ trà trộn vào băng nhóm buôn bán ma túy, trở thành cánh tay trái của một vị lão đại có tiếng, cũng chính là ông trùm của thế lực lớn cùng với Triều Dương và đội người trong ngoài phối hợp.
Nhưng Dương Yến đã không còn chọn Triều Dương, đứng dưới ô dù lớn và tiền bạc, cô gái ấy thay lòng đổi dạ, sa đọa và trở thành tình báo cho nhóm băng đảng kia.
Triều Dương yêu chiều Dương Yến, không tin cô phản bội.
Những lần họ gặp nhau, nói chuyện, làm tình, Triều Dương đều kể cho Dương Yến nghe về những kế hoạch của đội cảnh sát.
Đó là lý do những lần tập kích của đội cảnh sát luôn không thành, sau này bại lộ thân phận Dương Yến vì bảo vệ Ông trùm đã đứng chặn ngay đầu súng của Triều Dương, chính là bị cả Triều Dương và Ông trùm cùng lúc bắn chết.
Thông tin cuối cùng về Dương Yến, Lục Hàn Thuyên sau này mới biết, cô ấy lúc đó đã mang thai, đứa trẻ vừa tròn ba tháng thì cùng với mẹ một xác hai mạng, cứ thế lìa xa cõi đời.
Hận chính mình cũng hận đội người cảnh sát, Triều Dương đã gia nhập băng đảng của