Tại sao lại làm không được chứ?
Chết tiệt! Rốt cuộc sai chỗ nào?
Không lẽ để mất mặt trước tụi này chứ?
Phương Trà mặt mày xoắn xuýt trên bảng, đang loay hoay tìm cách giải.
Bà ta hết viết rồi xóa, chẳng mấy chốc đã viết chi chít trên bảng.
Càng viết chừng nào, mặt nặng mày nhẹ càng thêm trầm trọng.
Nhìn thấy bộ dạng thất thố của Phương Trà trên bảng, cả lớp A2 không ai không khỏi nín cười được nhưng không muốn bà thím này tìm kiếm cớ để thoát đành nhịn cười đến run người đi.
Phải biết rằng cơ hội thấy bà cô trà xanh thượng hạng nồng nặc tứ phương này rất hiếm gặp nha! Sơ sẩy là bả chuồn thoát nhanh chả khác gì con cá chạch cả!
Lưu Thương mọi ngày đều mặt lạnh như tiền nhưng bây giờ phá lệ khóe mắt tràn ý cười pha chút mỉa mai.
Ấy vậy mà người đã gây chiến tích lẫy lừng này thì mí trên mí dưới đánh lộn, gật gù như gà mổ thóc, mất thăng bằng ngã xuống.
May Lưu Thương nhanh chóng kéo An Tĩnh lại, tay cậu đỡ cho mặt của An Tĩnh kê lên tay mình tránh cô bị đập phải.
An Tĩnh bởi hành động vừa rồi hơi dứt được bớt cơn mộng mị, khuôn mặt mơ màng nhìn xung quanh.
Lưu Thương thấy cảnh này không khỏi bật cười thành tiếng, khẽ đưa cho An Tĩnh một chiếc khăn giấy ướt để cô lau mặt.
An Tĩnh dụi dụi cặp mắt vẫn còn mộng mị của mình, giọng có chút ngái ngủ nhìn lên bảng đen thì thấy Phương Trà vẫn còn loay hoay trên bảng.
Đầu óc vẫn chưa dứt cơn ngủ, phát ngôn gây chấn động không chỉ Phương Trà mà còn khiến cho cả lớp A2 giật giật khóe môi.
"Cái bài toán dễ thế này cô giải không ra sao? Chỉ cần cô điều chỉnh cái đề giống ban đầu là được thôi mà? Nếu muốn biến cái của người khác thành của mình thì nên kín kẽ chút chứ? Bêu rếu trước bàn dân thiên hạ thế có ổn không?"
Phương Trà tức giận, không khỏi phun một ngụm khí khi nghe An Tĩnh nói.
Thẹn quá hóa giận, bà ta thách thức.
"Nếu em sửa được đề này thành đề toán đúng và giải ra kết quả thì tôi sẽ đáp ứng các em thêm một chuyện nữa…"
An Tĩnh chen ngang câu nói của Phương Trà, cười mỉa.
"Đồng thời đứng ra toàn trường xin lỗi lớp 11A2 và các lớp mà cô từng có thái độ không đúng."
Phương Trà nghiến răng nghiến lợi, trên mặt thì bà ta cố gắng cười tươi thân thiện nhưng trong lòng thầm ghim hận cái lớp 11A2 với con nhóc nhìn không rõ này.
"Ừ, tôi nói được thì làm được!"
An Tĩnh thong dong bước lên bảng đen như đi dạo, tính cầm khăn lau bảng thì có một nam sinh niềm nở giúp đỡ nhưng lại gắn cái mác làm lao động.
"Đưa cho tôi, để tôi lau bảng cho.
Dù sao tôi hôm nay đến phiên trực nhật."
Cả lớp không ngừng phỉ nhổ bộ mặt thấy gái là tươm tướp tươm tướp lên, vô sỉ vô đối của nam sinh này.
Cậu gì đó ơi, lụm cái liêm sỉ của cậu lên kìa!
Nước dãi chảy trông gớm quá đi!
An Tĩnh khoan thai cầm một viên phấn, ghi lại toàn bộ cái đề của Phương Trà hồi nãy đã viết, dùng phấn màu làm nổi bật chỗ đề sai khiến cho Phương Trà không khỏi mặt mày nặng nề.
Những dòng công thức, những phép tính toán không ngừng tuôn ra chẳng mấy chốc đã ra đáp án cuối cùng.
An Tĩnh xoèn xoẹt viết bốn con số 2002, không khỏi ánh mắt có chút ứng đỏ lên.
Gắng gượng để mình không được khóc, An Tĩnh cười một nụ cười miễn cưỡng về phía lớp.
Thấy An Tĩnh giải xong bài toán, Phương Trà không khỏi chết sững người.
Sao con bé này lại làm đúng chứ?
An Tĩnh bây giờ giống như có đọc tâm thuật, biết rõ được Phương Trà muốn nói cái gì, không khỏi hừ lạnh.
"Nếu muốn xem nó đúng không thì mời cô xem lại sách toán cao cấp cách đây 10 năm, xuất bản vài thập niên trước.
Mở trang 345 sẽ có cách giả bài này.
"
Nói xong, An Tĩnh bước về nằm gục yên tĩnh một chỗ không nói gì, nhắm mắt.
Lưu Thương tinh tế phát hiện ra An Tĩnh có gì không đúng cho lắm, định hỏi cô có chuyện gì thì Phương Trà không biết nổi điên gì, không quan tâm hình tượng mà chạy xuống dùng dằng An Tĩnh, lôi kéo.
"Em kia, tôi đã cho em về chỗ chưa hả? Không coi tôi ra gì sao?"
An Tĩnh bị Phương Trà lôi kéo khiến cho cô không khỏi bực mình, cô lạnh giọng.
"Cô Phương, bây giờ tôi còn gọi một tiếng vế trên tức là trong lòng tôi cô có trọng lượng.
Cách hành xử của cô chả khác gì mấy người đàn bà chanh chưa, đanh đá vô học ngoài đường.
Mong cô chú ý hành vi của mình trước đám đông!"
Bà ta không thể chịu cảnh nhục nhã này, trước mặt bao nhiêu người này mà bà ta lại thua một con nhóc chưa ra đời này.
Phương Trà giơ tay đánh vào mặt An Tĩnh, nện một lực cực kỳ mạnh làm bay hẳn gọng kính của cô.
Bốp.
An Tĩnh bất ngờ khi thấy hành động thô lỗ quá trớn của giáo viên, khí sắc âm trầm lại càng âm trầm hơn hẳn.
Cả lớp ai nấy đều phẫn nộ thay cho An Tĩnh, đòi