Đến tiết học thứ 4.
Lưu Chung bước về bục giảng, gõ gõ vào bàn.
"Hết giờ rồi, lớp trưởng thu hết bài tập của mọi người lên đây."
Lưu Thương nhanh chóng thu hết bài làm của mọi người xếp ngay ngắn trước bàn giáo viên.
Thấy cả lớp đã nộp đầy đủ, Lưu Chung bắt đầu món ăn đặc sản thường niên của mình.
Đó là trả bài chấm công khai!
"Em bàn này bắt đầu lên lấy."
Học sinh mặt nhăn mày nhó bước lên lấy tập đề, ai nấy đều cầu cho bài mình trên điểm trung bình của cả lớp.
Lưu Thương lên lấy tập sẵn tiện lấy dùm An Tĩnh luôn, về chỗ đưa cho cô.
"Không cần cảm ơn, tiện tay thôi."
An Tĩnh á khẩu trợn tròn mắt, con người gì đâu mà tự luyến phát sợ!
"Cảm ơn lớp trưởng.
"
Không biết vì sao tim của Lưu Thương lỡ một nhịp, mất tự nhiên mà vào chỗ ngồi.
Hành động vô thức của An Tĩnh đã lại lỡ gieo một bông đào nát!
Thầm mặc niệm cho ai đó quá!
An Tĩnh lấy cây bút đỏ ra, không cần đợi đáp án của Lưu Chung mà bắt tay vào chấm bài.
Từng dòng nhận xét, những lời phê thanh thoát đều đặn trên ô vỡ.
Chữ của An Tĩnh không hề mềm mại yếu đuối của nữ nhi, nét chứ mạnh mẽ phóng khoáng.
Lưu Chung sau khi trình chiếu đáp án của mình, bây giờ thời khắc sinh tử đã đến.
Đó là chuyên mục thằng nớ con nhà ai mà làm được con điểm như thế này!
"Lưu Thương, 96/100."
"An Tĩnh, 100/100"
"Hạ Quý, 89/100."
….
"Mục Oản 80/100."
Mọi người cố gắng để nghe tất cả điểm số của mọi người, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm khi mà không có ai ở vạch tử trận cả.
Lưu Chung không tiết kiệm lời khen ngợi, hào phóng đến mức khiến cho lớp A2 choáng váng.
"Hôm nay, các em làm bài rất tốt! Tôi sẽ cộng điểm vào điểm thường xuyên."
Ai nấy đều ôm nhau vui mừng, phải biết rằng kiểu được điểm của giáo viên chủ nhiệm cực khổ cực kỳ!
Sau tiết học của Lưu Chung thì lớp A2 còn thêm một tiết toán của cô Nhan nữa.
Cô Nhan là vợ của giáo viên chủ nhiệm Lưu Chung nên thường xuyên ưu ái lớp này.
Tính tình trầm lặng hiền lành không chỉ lớp A2 mà còn các lớp khác nữa.
Cả lớp ai nấy đều đang vui vẻ chờ đến tiết cô Nhan hiền lành của họ thì đột nhiên có bóng người bọn họ ghét cay ghét đắng.
Đó chính là giáo viên chủ nhiệm A1, Phương Trà!
Nghe cái tên thôi thì cũng nghe nghe mùi trà xanh nồng nặc tứ phương.
Phương Trà mặc một vest công sở, bó sát người khiến cho những chỗ lồi lõm thấy rõ bước vào lớp.
Lưu Thương mặt mày hững hờ nhưng vẫn cho cả lớp đứng dậy chào giáo viên.
" Cả lớp, đứng dậy.
Nghiêm.
Chào giáo viên!"
Phương Trà mặt mày nhăn nhó khi gặp A2 này nhưng vẫn cố gắng giữ gìn hình tượng thảo mai của mình, mỉm cười cực kỳ thân thiện.
"Các em ngồi xuống đi, hôm nay được tổ phân công tới dạy thay toán của cô Nhan.
Các em giở vở ra, chúng ta bắt đầu luyện tập."
Cả lớp ai nấy đều dị ứng với thái độ sượng trân của Phương Trà, lôi vở mình không tình không nguyện.
An Tĩnh tuy ít gặp Phương Trà nhưng mà chứng bệnh cộng đồng này khiến cô cũng hơi khó chịu khi nhìn thấy điệu bộ đỏng đảnh của bà cô già đầu không đứng đắn này.
Phương Trà ghi đề bài lên bảng xong về chỗ giáo viên ngồi xuống.
"Các em làm thử vào vở rồi cô kêu các em lên sửa bài."
Ở dưới cả lớp đều tự động nhại lại theo nghĩa chính xác nhất.
Các em làm thử vào vở rồi cô kêu các em lên sửa bài để có chỗ để soi mói, khoe mẽ.
Nhìn thấy đề bài trên bảng ai nấy đều nhăn nhó một cục cả.
Ai chẳng biết thế nào cũng sẽ có vài câu thương hiệu.
Bài này không khó đâu, áp dụng công thức là ra thôi! Còn ra gì thì tụi em tự biết!
Hay là:
Ôi chết, cô cứ tưởng là đang dậy A1 nên cô lỡ tay viết ra cái đề này.
Các em thông cảm nha!
Cũng đôi lúc:
Nghe đâu là lớp A2 này học tốt lắm mà? Sao gặp cái bài đơn giản này mà lại mặt mày nhăn nhó thế?
Ủa alo cô? Bắt hộ cái ăng ten dùm đi!
Thấy cái đề bài quen thuộc, An Tĩnh không khỏi ngỡ ngàng sau đó lại cười lạnh.
Không ngờ luôn đó!
Nhìn về ở dưới mặt nặng mày nhẹ khiến cho Phương Trà không khỏi đắc ý nhưng vẫn thật là thân thiện hết có thể.
"Ở dưới cả lớp ai muốn xung phong lên giải bài này không? Nếu không dong tay thì cô đành gọi ngẫu nhiên một bạn nha?"
Lưu Thương loay hoay vẫn không tìm thấy được hướng mở liền bị An Tĩnh bên cạnh không động bút suy nghĩ gì đó, ngăn cản anh.
"Cậu đừng phí sức nữa! Tìm không ra đâu!"
Lưu Thương mặt mày ngơ ngơ ngác ngác nhìn An Tĩnh, có chút không hiểu.
"Vì sao không ra?"