Câu nói “trở lại ban đầu” quẩn quanh trong đầu Vương Giác tựa một lời nguyền quỷ quái.
Lúc này đây y thật sự hoảng sợ đến thất thần, chẳng dám nhúc nhích một li.
“Anh… biến thái…”
“Biến thái…”
Y tuyệt vọng toan lùi về sau song cơ thể chẳng nghe lời, thậm chí khả năng kiểm soát con ngươi cũng tan biến, nó chong chong vào cây kim đang đặt trên tấm vải nhung.
Hai má y đang bị nâng lên, tâm lý vốn đã suy sụp nay nhìn thấy kim tiêm càng nảy sinh kích thích, hai hàng nước mắt giọt to giọt nhỏ tuôn trào không ngừng trên gương mặt tái nhợt.
“Tôi vẫn luôn là kẻ biến thái mà.” Lý Vi nghe thế bèn mỉm cười: “Cậu không biết à?”
Hẳn nhiên hai người có hai khái niệm sinh lý học và tâm lý học hoàn toàn khác nhau.
Cũng như Vương Giác đã không còn phân biệt được nước mắt hiện tại là sinh lý hay tâm lý nữa rồi.
“Tôi…” Hơi thở y dồn dập, cả người đều run rẩy, run đánh lập cập.
“Cậu đang sợ ư?” Lý Vi hỏi.
“Tôi… sợ.” Tuyến phòng thủ tâm lý của Vương Giác hoàn toàn đổ sụp, y chẳng còn ngần ngại chi nữa: “Tôi sợ…”
Nhất định không thể trở về… trở về nơi pháp trường hành quyết ngàn đao băm thây mỗi khi tỉnh dậy kia nữa.
“Cậu sợ kim tiêm à?”
Khó khăn lắm mới nghe được chút đường lui trong lời anh ta, y mau chóng gật đầu lia lịa trong nỗi sợ sẽ chọc anh ta nổi giận, và đáp lời với giọng mũi đặt sệt: “Ừ… Ừm…”
Không phải, tôi sợ anh.
Y muốn Lý Vi lùi một bước để chí ít không khiến bản thân mình trông quá hèn mọn.
Mà nào có ngờ mình đã tiến hẳn lên trước, tiến về hướng đến tính mạng của mình cũng không cách nào chống chịu nổi.
Y quơ quào nắm lấy bàn tay Lý Vi đặt trên mặt mình, cọ vào lòng bàn tay ấy như một chú mèo và nghẹn ngào nấc lên những lời thiếu liền mạch: “Tôi không muốn… Tôi không muốn… Aa… làm ơn…”
“Anh… Anh muốn làm gì tôi cũng được… đừng… tiêm…”
Phải trải qua loại giày vò ấy mới hiểu tâm lý thấy chết chẳng ngại trong lần đầu tiên kia mới buồn cười đến nhường nào.
Lúc trước, khi đối mặt với Khôi Kình y cứng rắn ra sao, để rồi khi đã thành người thực vật mới mong mỏi được quỳ lạy xin tha.
“Tôi sẽ cố nghĩ… Tôi sẽ cố nghĩ…” Người y run bần bật cứ như sẽ vật ra bất tỉnh bất kỳ lúc nào: “Tôi… sẽ ngoan… Tôi nghe lời anh hết thảy…”
Lý Vi chỉ lẳng lặng nhìn y chăm chú.
Thấy thế khiến y phát sợ, y gượng hết trí não rên rỉ yếu ớt đặng lấy lòng: “Bác sĩ…”
“Được thôi.” Ánh Lý Vi hiện chút đau lòng, anh xoa nhẹ đầu y: “Thế chúng ta chờ đến lúc cậu không sợ tiêm nữa nhé, có được không nào?”
Vương Giác nắm lấy tay anh, thút thít gật đầu lia lịa như một chiếc lục lạc.
“Uống thuốc an thần này đi, nó giúp cậu bình tâm lại.” Lý Vi đưa vài viên thuốc nhỏ: “Cảm xúc của cậu dao động quá nhiều.”
Vương Giác hơi né theo bản năng, do dự không biết có nên nhận hay không.
“Cậu chọn một trong hai đi nhé?” Lý Vi lia mắt qua ống tiêm.
Vương Giác nghẹn lời, lập tức giật lấy số thuốc kia rồi nuốt trọng không cần kèm nước.
Thấy cơ thể y mềm dần và đôi mắt đã hơi lim dim, Lý Vi từ tốn ôm y vào ngực rồi thở ra một hơi.
“Thật ngoan.”
—
Khi ông Trương tỉnh lại thì thấy một bảo vệ đang nằm bò trên đất.
Ông nhìn kỹ lại thì thấy quần áo và mũ xám tương tự mình, đây chính là người đồng nghiệp vừa than vãn chuyện con cháu ăn bám mình cách đây ít lâu.
Có ai đó bước qua trước phòng thư.
“A — aaaaa —”
Ông Trương thét ầm lên trước thi thể đã lạnh băng kia.
“Ông không sao chứ?” Lý Vi dừng chân gõ lên kính: “Nghe bảo có người gửi đồ cho tôi ở đây, là một chiếc hộp đen.”
“… Anh là… sư phụ của Hồ Lô?” Ông Trương hỏi: “Còn trẻ thế sao… À không, này, này, này có người chết…”
Nói được một nửa thì ông dừng lại.
Vì trông thấy gương mặt lãnh đạm âm u của Lý Vi như thể từ bé đã không biết buồn vui.
Nhận ra sơ suất của mình, Lý Vi mỉm cười theo bản năng mới tức thì nhận ra không ổn, bèn vội vàng đổi sang một ánh nhìn nuối tiếc sững sờ.
“Có lẽ anh ta đã khiêu khích ai đó rồi chăng.” Lý Vi có lòng tốt giúp người suy đoán: “Để tôi gọi người đến xử lý, xin bác chớ đau lòng.”
Từ phía xa, Tịch Miên tay ôm một hộp tro bước ra khỏi trụ sở.
—
Đã lâu lắm rồi Khôi Kình chưa đặt chân vào trụ sở chính.
Hoặc nên nói đã lâu lắm rồi gã chưa xuất hiện trước mặt người khác.
Gã bước từng bước lên tầng, lia mắt nhìn qua nơi làm việc của mỗi một tay sát thủ.
Rồi bất chợt dừng chân trên thảm cầu thang giữa tầng nào đó, mở ra cánh cửa từ trên bức tường trắng và bước vào một gian phòng thí nghiệm.
Nơi đây đặt rất nhiều loại chai loại bình, mỗi món có gắn nhãn đều là thành quả một dự án hao tổn hàng nghìn tỉ.
Đây là phòng thí nghiệm độc quyền của dược sĩ thiên tài Diễn Thần.
Gã ngồi xuống trên chiếc ghế hắn vẫn thường ngồi.
“Ta đến đây không phải để phúng viếng cậu, cậu chẳng thể an nghỉ được đâu.”
“Cậu phải lòng người đó.” Khôi Kình vuốt một tấm thẻ có tên hắn: “Đây là tội ác bất dung.”
“Tự sát, là trọng tội với chính bản thân.”
Là bụi cây xương xẩu để mồi chim mổ.
“Đồng tính luyến ái, là tội phỉ báng tự nhiên.”
Là nằm ngửa trên sa mạc hứng chịu cơn mưa lửa.
“Nếu không rèn luyện từ bé sẽ giảm bớt ham muốn sống còn.” Khôi Kình thả tấm thẻ ra: “Cậu nên đoạ xuống tầng thứ bảy Địa ngục đi[1], con trai à.”
Gã lắc đầu, mở ngăn kéo ra và tìm thấy một bức di thư.
Mở ra bên trong, nó được viết theo phong cách luận văn học thuật.
“Nghiên cứu về hành vi tự sát của chính mình”
Tóm lượt: Tỷ lệ tự sát của thanh thiếu niên vẫn luôn giữ ở mức cao, và có xu hướng trẻ hoá… Bài viết này phân tích nguyên nhân tự sát và đặc điểm