“Ngại ghê, tôi nhìn không rõ video.” Vương Giác thong thả nói: “Lỡ chân đạp gãy gọng kính rồi.”
Anh ấy hoàn toàn không ỷ mạnh.
“Với cả, chừng nào thì ông lấy con chip trong người tôi ra?”
Khôi Kình vừa định mỉa mai y không nhìn rõ thực tế nhưng nghe vậy thì thoáng dừng.
Vương Giác nhận ra quãng dừng này, trong lòng đã tỏ tường.
Lý Vi nói “cũng phải gắn chip cho ông”, chữ “cũng” tức có ý nói trước đây đã có người bị gắn chip —
Khả năng người bị gắn chíp chính là y.
Nhịp tim của y vẫn luôn bị người theo dõi.
Y cho rằng chỉ cần thoát được cái vòng tay kia là ổn, thế nhưng Khôi Kình đã quản chế y nhiều năm đến vậy thì sao có thể để yên cho y?
Biểu cảm còn có thể nguỵ tạo, giọng nói có thể vờ hung hãn, hơi thở có thể khống chế… thế nhưng nhịp tim thì không.
Mọi thứ dối gian đều quy về khái niệm “trái lương tâm” cũng bởi lẽ nhịp đập con tim là thứ chân thật nhất, là mối buộc cuối cùng giữa ta và người khác.
Vì sợ lộ ra sơ sót nên Lý Vi không nói với y một chữ.
— Nhưng như thế cũng chỉ rõ anh có nỗi khổ riêng mà không thể giải thích cụ thể.
Không phải anh ấy ỷ mạnh, và anh ấy cũng không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Lý trí của y không ngừng nhắc đi nhắc lại, sự lạnh lùng của Lý Vi không phải lỗi của anh ấy.
Mà là lỗi của người đàn ông đang đứng trước mặt y đây.
Dù cho — điểm nghi vấn việc anh ấy chọn Khôi Kình từ ban đầu vẫn chưa có lời giải đáp ổn thoả — rốt cuộc vì sao anh lại hỏi chứng cứ ở đâu giữa những lời hàn huyên trong lúc giải mẫn cảm, rốt cuộc vì sao anh lại dễ dàng bại dưới tay Tịch Miên, rốt cuộc vì sao y bị bắt tận một ngày sau anh mới xuất hiện, rốt cuộc vì sao…
Y cũng không biết.
Nhưng vẫn nguyện lòng tin tưởng anh.
Lý do bởi thứ tình cảm mà y dành cho Lý Vi xưa nay không gồm nỗi sợ, mà chỉ “gồm” —
Việc y không còn gì cả.
Dẫu cho, dẫu cho.
Dẫu cho tất cả mọi thứ đều là giả.
Sau khi y cố tự sát bất thành, bàn tay xoa lưng y của Lý Vi khẽ run.
Nếu như tất cả những điều kia đều là giả, thì ít nhất anh ấy không muốn y phải chết.
Trên đời này không có một người yêu y, và y cũng chưa từng đòi hỏi chuyện đó.
Chút tình cảm ấy thôi đã đủ rồi.
Y không còn gì cả, nên chỉ với ký hiệu cầu cứu “SOS” kia, nếu anh nói anh đến cứu y thì y sẽ không nghi ngờ điều đó nữa.
Y không còn gì cả, nên chỉ cần anh nói thì y sẽ tin.
Y không có gì để sợ cả.
Y nguyện lòng dùng chân tình và sáng trong của bản thân để che chở linh hồn đẫm máu của anh ấy.
“Không biết vì sao, khi vừa nhìn thấy cậu tôi bèn muốn nói đôi lời thật tâm.”
Đó là những lời đầu tiên Lý Vi nói với y, giữa lúc y đang nản lòng trên giường bệnh.
Có lẽ rằng ngay từ khi đó, linh hồn của hai người đã vấn vít bên nhau để rồi không cách nào quay đầu được nữa.
“Xem ra cậu đã đoán ra, không hổ danh là đứa trẻ mà ta chọn lựa.”
“Chính xác, ta có thể kiểm soát nhịp tim của cậu.” Khôi Kình hào hứng lấy một màn hình: “Trông cậu bây giờ… không mấy dao động, có điều gì không vui ư?”
“Cậu thấy cái camera này chứ?” Thấy y không tiếp lời, Khôi Kình thản nhiên bước tới, nâng cằm Vương Giác lên để y nhìn vào màn hình: “Lý Vi đang nhìn cậu từ phía bên kia đấy.”
Vương Giác căng chặt người nhưng không dám manh động nên chỉ giữ yên tư thế.
Y nhìn vào ống kính đen ngòm xa xăm như thể anh ấy đang chăm chú nhìn y vậy.
“Ta cũng gắn chip điều khiển trong tim cậu ta… À phải, cậu có muốn biết nhịp tim Lý Vi không?”
“Cậu có biết không.” Khôi Kình nhẹ giọng sau lưng y: “Nhịp tim cậu ta xưa nay chưa bao giờ vượt quá năm mươi.”
“Nói cách khác, thời gian vừa qua dù hai người có làm gì đi chăng nữa thì cậu ta vẫn bình tĩnh không lay động.”
“…”
Khôi Kình cười gằn bước tới trước mặt y hòng nhâm nhi vẻ thất thố của y nhưng đáng tiếc chỉ nhận được một gương mặt vô cảm.
“Đóng kịch giỏi đấy.” Gã tặc lưỡi: “Tiếc là nhịp tim của cậu đã tố cáo cậu rồi.”
“Cậu ta đối xử với cậu như vậy, cậu có muốn trừng phạt cậu ta một chút không?”
Khôi Kình đưa bộ điều