Vương Giác lặng người.
“Hôn môi, mà có thể giảm đau, sao, chuyện, chuyện này, có căn cứ khoa học à.” Y bật thốt như một con robot.
“Anh gạt tôi.”
Vương Giác nghe anh kể lại những hành vi nông nỗi của mình thì bỗng thấy nhột quá mức, cứ như đang bị anh ghẹo vậy.
Y vừa định lên cơn thì nghe tiếng anh nói:
“Có.”
“Opioid.” Lý Vi lẳng lặng nói: “Nó là một hợp chất do cơ thể tự sản sinh trong nước bọt, có tác dụng giảm đau gấp sáu lần morphine.
Một nụ hôn nồng có hiệu quả tương đương một liều hormone.”
Vương Giác nghe mà sững sờ.
Thật sự có hả.
Nụ, nụ hôn nồng…
Hôn nồng là hôn kiểu gì hả?
Hai má hơi ửng nhiệt, y nhón người sang thầm chuẩn bị tâm lý, chớm thấy hơi thở ấm áp bắt đầu hoà quyện, chóp mũi hai bên đã cận kề…
Thế rồi, y bỗng nghĩ đến điều gì mà ánh mắt u buồn hẳn.
Y hít sâu một hơi và ngồi xuống.
“Anh muốn tôi hôn anh sao?”
“Có lẽ cơ sở khoa học của anh là hormone.” Vương Giác gắng gỗ che dấu nỗi quạnh hiu trong lòng và bày ra một nét mặt tươi cười: “Nhưng là anh không có cảm giác gì với tôi cả, nên chỉ e rằng sẽ không có hormone sản sinh đâu…”
“Không phải tôi không muốn… dù sao lần nào…” Y rất vất vả mới thốt trọn câu: “Nhịp… tim anh…”
“Cho dù tôi…”
“Tôi…”
Đến cùng y vẫn không nói hết câu mà chỉ đành cúi đầu cười khẽ.
Một nụ cười đượm nỗi cô đơn.
Lý Vi vươn tay, lòng bàn tay đặt dưới cằm nâng mặt y lên để y nhìn vào mình.
“Có phải nhịp tim năm mươi khiến em nghĩ rằng tôi là người máy?”
“Không, nhịp tim của vận động viên cũng thấp…” Vương Giác cười khan, nhưng khoé mắt không khỏi ươn ướt: “Cường độ tập luyện cao giúp tim bền bỉ, vận động một chút chưa đủ để tạo áp lực lưu thông máu… Tôi hiểu mà.”
“Thế thì em hãy sờ vào đây một chút.”
Anh kéo ngón tay Vương Giác về phía đôi mắt mình.
Khi sắp chạm đến hàng mi, Vương Giác bối rối muốn rụt tay lại nhưng Lý Vi tiếp tục giữ lực mà thậm chí không hề chớp mắt —
Thẳng đến khi anh kéo đầu ngón tay y chạm lên tròng mắt mình.
Lý Vi vẫn lặng yên bất động như không hề có cảm giác gì.
Vương Giác còn không dám thở mạnh.
Y cũng từng giải phẫu, không phải chưa từng chạm qua nhãn cầu người khác, song dù mang bao tay không có cảm xúc rõ rệt nhưng cũng không thể là cảm giác như thế này được.
Cảm giác này như đang sờ vào nhựa acrylic cứng vậy.
Trong phút chốc mà y chợt cảm thấy thế giới thật phi lý, đến mức y bắt đầu đặt câu hỏi cho sự hiện hữu của hết thảy trước mắt.
Y nghe thấy âm thanh run rẩy từ miệng mình:
“Bà cố nội, anh là người máy thật hả?”
Lý Vi mỉm cười.
“Tôi làm nó bằng Polymethyl methacrylate đấy.” Anh kể ra một loạt tên nguyên tố rồi kẹp ngón cái và ngón trỏ Vương Giác lại với nhau: “Em có thể lấy nó ra.”
Lý Vi mở to mắt để phối hợp nên y lấy ra một cách nhẹ nhàng, đây là một tấm kính cứng và trong suốt, dày còn hơn cả thấu kính chỉnh hình, kích thước gần như có thể phủ trọn con mắt.
Khi y lấy ra thấy vật thể đó hơi co lại, y chớp mắt một cái thì nó không còn phản ứng gì nữa.
“Xong rồi sao nữa?” Vương Giác không hiểu lắm.
“Lần trước em đếm nhịp tim tôi là bao nhiêu?” Lý Vi không trả lời mà hỏi lại.
“Tôi không nhớ lắm…”
“Vậy bây giờ em thử lại xem nào.” Lý Vi cất mảnh kính kia đi, rồi nắm cả hai tay Vương Giác, một tay đặt trên mạch cổ, một tay đặt trên ngực mình: “Tôi đếm thời gian, em đếm nhịp nhé.”
“Lần này, nhớ kỹ đừng đếm sót đấy.” Đây là lời cuối cùng trước khi Lý Vi hôn xuống.
Đây là một nụ hôn sâu đầy dịu dàng.
Ngay lúc bờ môi cánh lưỡi chạm vào nhau liền thấy ngất ngây và ấm áp.
Nụ hôn này không giống cái hôn mãnh liệt bên tường lần kia, cũng không thất thường như nụ hôn khiêu khích trên giường, mà lần này thật êm dịu tự nhiên, tưởng chừng vun góp mà thành từ bao lần tập luyện.
Tay trái và tay phải đều đang đặt trên vị trí cá biệt nhất của sinh mạng Lý Vi, thân kề thân như đang nồng nhiệt đón nhận một cái ôm mà còn vờ như chẳng ngó.
Sau phán định chính là tù ngục.
Toàn thân thể y đã bị giam cầm.
Y muốn chìm lặn trong nụ hôn này, không nhìn hết thảy, không màng hết thảy, và không bao giờ rời khỏi.
Khó khắn lắm Vương Giác mới tìm được chút lý trí sót lại giữa triền triền giao thoa môi lưỡi, lấy lại chút cảm giác từ đầu ngón tay lẫn trong nhịp đập cuồng si của bản thân, y vất vả nhẩm tính nhịp tim đối phương.
Thịch thịch.
Thịch thịch.
1, 2, 3, 4, 5…
Những con số hoá lốc xoáy bao vây lấy y, hàng dãy số tự nhiên không ngừng nổi lên trong đầu, nắm tay nhau thúc nảy rộn rã, chúng nhảy, nhảy, bao quanh và xô đẩy trong y.
Khi đếm tới 120, y mới khó khăn mà đẩy Lý Vi ra, rồi hổn hển hỏi: “Đã bao lâu rồi?”
Vương Giác nhìn anh, ngạc nhiên hết mực.
Trong tâm thức y, Lý Vi luôn là một con người cao nhã và tinh tươm, ngay cả lúc máu me nhuộm thân trong phòng tắm lần kia mà từng cử chỉ điệu bộ anh vẫn nhất mực chính đính.
Vậy mà giờ đây khi bị gỡ đi thấu kính, đôi mắt Lý Vi rớm nước, gốc tai ửng đỏ, và người thì đang trầm lặng thở gấp.
Anh hít vào hai hơi thật sâu rồi mới đứt quãng nói: “Vẫn chưa tới một phút.”
“Sao, sao có thể nhanh như vậy?” Vương Giác sợ hãi nâng mặt anh: “Tâm nhĩ anh chấn động ư? Là Khôi Kình sao? Khôi Kình gã…”
“Không.” Lý Vi phủ tay mình lên tay y, cười nói: “Là em làm.”
“Em làm… Sao lại như vậy… không phải là…” Vương Giác mê man lẩm bẩm: “Nhịp tim sẽ không gạt người sao…”
“Đúng là sẽ không gạt người.
Nhưng em biết không, có một khái niệm gọi là phản xạ đồng tử.” Nhiệt độ cơ thể Lý Vi tăng đột ngột nên bàn tay kia cũng hơi lành lạnh với anh: “Khi nhãn cầu bị tháo ra, chịu áp lực hoặc có tác động cơ học vào mắt, thì dây thần kinh phế vị sẽ bị kích thích, dẫn đến rối loạn nhịp tim và làm mạch đập chậm lại.”
“Tôi dùng vật liệu tương tự thấu kính nội nhãn để làm một máy áp nhân tạo cho bản thân.
Nó cũng giúp điều hoà thân nhiệt, khi nhiệt độ cơ thể tăng cao sẽ tự động dày lên, dẫn đến gia tăng áp lực, và ngược lại.
Làm vậy có thể duy trì nhịp tim của bản thân khi đối diện với Khôi Kình.”
Tháo bỏ lớp nguỵ trang thì tim tôi vẫn hừng hực muôn thuở.
“Ôi, là như thế đấy ư.”
Khúc mắc được giải toả, cành lá khô cằn