Tịch Miên dẫn hai người băng qua đường nước ngầm để thăm dò cấu trúc dưới lòng đất.
“Chị Hồng, ở đây có máy bơm nước.” Hồ Lô không tin tưởng chỉ dẫn của Hồng Biệt bèn hỏi: “Nhưng sao không thấy dấu vết nào khác vậy?”
“Chị cũng không biết, trên lý thuyết là ở đây mới phải.” Hồng Biệt vừa trả lời vừa liếc mắt nhìn lên trên, tay nắm chặt cây mascara do vừa nãy khóc lem luốc hàng mi như mạng nhện.
Tịch Miên lạnh lùng ngoái đầu, lặng thinh nhìn cô đăm đăm.
“Anh nhìn tôi chi vậy?”
“Cô nhìn cái gì trên đó?” Tịch Miên hỏi.
“Tôi bị lem phấn nên chỉnh lại chút…”
“Cậu dắt cô ta lên tầng trên.” Tịch Miên ra lệnh cho Hồ Lô: “Không được để cô ta rời đi nửa bước.
Tôi vào kiểm tra bên trong.”
“Gì hả, lên tầng trên là sao, anh không tin tôi à…” Hồng Biệt còn muốn chống chế nhưng vừa thấy ánh dao loé lên trước mắt thì im bặt không nói nữa.
Hồ Lô thấy ai mạnh thì theo người đó, đáp một tiếng tuân lời rồi cứ thế làm theo.
Con đường nước nơi đây rất sâu nhưng chưa mở đập nước nên nước vẫn lặng.
Hai bên có xây hai bậc bê tông thành một lối đi.
Tịch Miên men theo đó bước sâu vào trong, đồng thời đặt tay lên súng bên hông.
Từ khi xuống đến tầng dưới cùng, y ngửi thấy mùi máu tanh phảng phất.
Trong bầu không khí ẩm ướt, mùi máu tanh càng lúc càng nồng, trộn lẫn vào nhau tạo thành một thứ mùi hôi thối ngột ngạt.
Đến cuối đường, y thấy một cánh cửa sắt nặng nề, trông như một cửa kho chuyên chứa những thứ linh tinh.
Có máu rỉ ra từ khe cửa.
Y đẩy cửa ra thì thấy một cái xác nằm trong góc đúng như dự đoán.
Hiện trường vô cùng bừa bộn, có dấu vết của một trận giao tranh ác liệt.
Y bước vào trong rồi nhìn quanh phòng, cứ có cảm giác căn phòng này rất quen mắt.
Đồng phục màu đen được tổ chức dệt bằng một loại vải đặc trưng để dễ dàng tẩy sạch vết máu.
Đây là một thành viên của tổ chức.
Y vạch cổ áo thi thể để tìm hình xăm sau gáy:
307.
Là số hiệu của hắn.
Tịch Miên chăm chú nhìn con số kia và cau mày dữ dội.
307, nếu không nhầm thì có trong danh sách phản bội, chính y đã tiễn hắn lên đường mà.
Kẻ này phải chết mấy năm rồi mới đúng.
Nhưng giờ đây, hắn lại xuất hiện trước mặt y lần nữa, và máu đang chảy vẫn còn nóng ấm.
Giữa lúc y đang trầm ngâm —
Thì cửa sắt phía sau vang “Ầm” một tiếng rồi đóng lại.
Hồ Lô và Hồng Biệt đang ở tầng áp chót, nhìn từ xa thấy hai mươi người vận âu phục, mỗi người đều đang cầm một ống nghiệm chờ đợi.
“Moá.” Hồ Lô mắng khẽ: “Đông quá vậy tôi xúc không nổi.
Chị biết họ làm gì không?”
“Biết… không được đụng tới thứ trong ống nghiệm.” Hồng Biệt nói thẳng: “Với lại, ông ta sẽ tiến hành kế hoạch trong hai mươi phút nữa.”
“Chị…” Cô hơi ngượng nghịu nhìn Hồ Lô: “Chị muốn đi vệ sinh.”
Khi Lý Vi và Vương Giác đến nơi chỉ gặp mỗi mình Hồ Lô.
“Đây là Hồ Lô.” Anh giới thiệu với Vương Giác.
Đây là lần đầu y gặp đồ đệ nhỏ độc nhất của Lý Vi, nên đã khó nhịn nhìn nhiều một chút.
Giọng trên điện thoại hơi lưu manh nhưng không ngờ dung mạo thật khá ưa nhìn, cậu ta trông còn trẻ, rất ra dáng con nít ranh dẻo miệng.
“Sư phụ, anh tới rồi!” Hồ Lô vọt sang bên này, đồng thời nháy mắt: “Có cả sư nương nữa, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.”
Rất chi là dẻo miệng luôn.
Vương Giác trừng mắt: “Đừng gọi bừa.”
“Ớ, tôi không gọi bừa.” Hồ Lô chưa chịu ngưng mà cười hì hì: “Sao sư phụ lại nắm tay anh vậy?”
Lý Vi mỉm cười giải thích: “Mắt cậu ta hơi mờ, tôi sợ bị té mất.”
“À, là vậy, hả.” Hồ Lô ra vẻ chợt hiểu ra, bông đùa rồi vẫn không quên hỏi thăm anh: “Thân thể anh không sao chứ? Nghe đàn anh nói anh quỵ cả người làm tôi tôi lo gần chết.”
“Tôi có thuốc đặc trị.” Đầu ngón tay Lý Vi gãi nhẹ trong lòng bàn tay Vương Giác, cất giọng đầy ẩn ý: “Đã nuốt trọn rồi.”
Tai Vương Giác ửng hồng, y khẽ giãy trong tay anh.
Hồ Lô trợn to hai mắt, rất không thức thời hỏi tới: “Úi trời, thuốc gì thần kỳ dữ vậy?”
“Sao cậu lắm chuyện thế.” Vương Giác tách khỏi hai người họ, mạnh dạn bước trước một bước: “Đi mau, làm chính sự đây này.”
Hồ Lô rất mực oan ức ngoái nhìn sư phụ.
Lý Vi cười với cậu, xoa đầu cậu một chút rồi bước theo.
Sau một giây, Hồ Lô mới ngây ngất mừng rúm: Sờ đầu áhhh!
Sao hôm nay anh ấy vui vẻ vậy?
Sau đó cậu vừa lén cười vừa gọi một tiếng sư phụ rồi nhoi nhoi chạy theo.
Nơi đây là một quảng trường trung tâm có cổng vòm ra vào ở khắp các hướng, nó to tầm nửa sân bóng, xung quanh có hơn mười cổng.
“Có nhiều người như vậy, cứ đánh bừa cũng không cần quan tâm vài đứa lẻ tẻ.” Hồ Lô đứng chung với