“Sư phụ…”
“Cậu bị dính rồi hả?” Lý Vi thấy cậu không ổn thì mắt tối đen như mực: “Lại đây.”
“Tôi…”
Hồ Lô rùng mình rồi đứng bên ngoài đóng sầm cửa lại.
“…”
“Tôi không vào.” Hồ Lô dựa lưng lên cửa: “Tôi mà vào là anh sẽ cắt tay tôi mất.”
Lý Vi khẳng định: “Tin tôi, tôi có thể canh chính xác.”
“Sư phụ, anh cũng biết tôi phải mất bao lâu mới luyện tốt phi dao, anh cắt tay tôi thì chẳng bằng giết tôi đi.”
“Hồ Lô!” Lý Vi quát lên.
Đối mặt với đồ đệ nhỏ lì lợm như vậy khiến anh thắc mắc sao cu cậu chẳng giống mình chút nào.
Anh nhìn thẳng về trước: “Còn tay trái còn gì? Đừng lo xa nữa, tôi sẽ dạy cậu phóng dao tay trái, được không?”
“Sư phụ à, hai tay tôi đều bị dính rồi.” Cậu ngậm ngùi nói.
“Tôi vẫn hiểu nên làm gì, nhưng tôi không muốn.”
“…”
Nghe được câu này, trăm lý ngàn lẽ ứng phó đều đình công, Lý Vi cứng họng không trả lời được.
Lúc này ngay chính anh cũng không thể lựa chọn theo lý trí, nên đâu có tư cách khuyên nhủ cậu.
Hai bên ương ngạnh không buông, cuối cùng Vương Giác là người lên tiếng trước: “Cậu cứ vào trước đã nào.”
Âm thanh xâu xé trong đầu Vương Giác không hiểu sao yếu dần, dường như Khôi Kình muốn nhắn gửi gì đó đến y, nhưng trong lúc bấn loạn y chỉ nghe chữ được chữ mất nên không bận tâm đến nó nữa.
Thứ này là nguyên dịch, Khôi Kình còn muốn dùng tất cả nước trong thành phố nhằm pha loãng nguyên dịch, nên hiệu quả của nó hẳn nhiên sẽ cao hơn gấp trăm ngàn lần.
Chỉ e là cậu ta không còn sống được bao lâu.
Song lý trí nói cho y biết, bằng mọi giá phải lừa cậu ta bước vào trong đã.
Y nhử mồi:
“Cậu có muốn biết tên thật của mình là gì không?”
Hồ Lô đang tử thủ ngoài cửa quả thật hơi động lòng, đồng tử cậu dao động: “Anh biết à?”
“Tôi đã từng xem hồ sơ của tất cả sát thủ các cậu, để tôi nhìn cậu kỹ một chút có lẽ sẽ nhớ ra.” Vương Giác uyển chuyển tiếp lời: “Ở ngoài nguy hiểm lắm, cậu vào trong trước đã.”
“Vậy anh… đừng để cho sư phụ cắt tay tôi nha.” Cậu thêm điều kiện.
“Sẽ không, tôi sẽ giữ anh ấy lại.” Vương Giác mềm giọng thoả thuận: “Vào đi, được không?”
Hai giây sau, Hồ Lô bước vào đứng trước mặt y, gương mặt cậu như người chết, sắc mặt đen ngòm, bước chân run rẩy, giọng nói cũng không vững vàng.
Lý Vi đỡ cậu ngồi xuống đất, không cắt tay mà chỉ buộc chặt dây trên cánh tay, sau đó rút ống tiêm cho cậu một mũi.
Vương Giác nhìn anh tiêm mà mắt giần giật.
Có lẽ chỉ là giảm đau.
Hồ Lô nói cậu không muốn, y cũng lên tinh thần sẽ phải khuyên nhủ anh rồi nhưng nào ngờ Lý Vi lại làm theo mong muốn của cậu ta.
Có lẽ anh ấy đã thật sự thay đổi.
Mạng sống Hồ Lô suy giảm nhanh chóng, mở miệng cũng chật vật vô cùng đến độ gần như không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
“Tôi… Tôi tên là… gì?”
Vương Giác nhìn cậu, cảm thấy trên vai mình đang gánh một trọng trách lớn lao.
Y hít một hơi thật sâu rồi nhìn diện mạo cậu lần nữa.
Tầm một mét bảy, tám, nam, không rõ địa chỉ, không rõ nghề nghiệp ba mẹ.
Y quan sát cậu thật kỹ, nhìn những đặc điểm nổi bật nhất của cậu.
Mắt hạnh nhân, sống mũi cao, làn da màu lúa mạch, có lẽ do phơi nắng mà thành…
Sau nỗ lực mường tượng dáng vẻ trẻ con nguyên mẫu của cậu, có hơn tám mươi người thoả điều kiện như vậy.
Trên mặt cậu không có nốt ruồi, trừ ra vài người có nốt rùi ở những vị trí nổi trội… thì còn hơn bảy mươi người.
Ít manh mối quá.
Y dường như không nhớ rõ được.
Hồ Lô ủ rũ: “Xin lỗi, làm khó anh rồi…”
“Không sao đâu sư nương, anh không cần…”
“Lâm Xuyên.”
Vương Giác nói, rồi hít sâu một hơi và lập lại: “Tên cậu là Lâm Xuyên.”
“Tôi không nhớ rõ họ của cậu.”
“Lâm Xuyên…” Hồ Lô thì thào: “Sư nương, anh tốt quá.”
“Cũng hợp với hoàn cảnh lắm.” Cậu nghĩ