Y quả thật không hiểu kế hoạch của Lý Vi.
Coi như nổ quảng trường thành một hòn đảo biệt lập đi, nhưng bên dưới vẫn là nguồn nước kết nối thành mạch sông ngầm thì có ảnh hưởng gì việc gây ô nhiễm đâu?
Mà đám trẻ này… Y ngước nhìn thiết kế vòm phía trên cái bệ tròn thì thấy nó làm bằng kính và cao phải đến mấy tầng từ nơi y đứng, nếu muốn leo lên để cứu người là bất khả thi.
Ở bên cạnh có một cầu thang rất dài.
Quảng trường kia bị nổ tanh bành giờ như một chiếc bập bênh, chếch về góc phải phía dưới có một tảng đá lớn đang chống đỡ nhưng đã bị nghiêng về bên trái.
Thế là lũ trẻ đứng bên trên đành phải tự cân bằng bằng cách đứng dàn ra bên trái năm người, bên phải mười lăm người, mới vừa vặn đối xứng được trọng lực.
Nếu cái thang bị dựng lên một bên, trọng lượng giảm xuống, nó sẽ bị nghiêng đột ngột và người bên còn lại chắc chắn không thể sống nổi.
Tình huống cái thang dài là vậy.
Y không rõ vì sao Lý Vi muốn nhốt chúng vào hoàn cảnh đó.
Khó hiểu nhất chính là, Lý Vi làm sao tính toán góc độ một cách chính xác đến mức không có bất kỳ một ai rơi xuống như vậy? Chỗ đó có một tảng đá rất lớn, sao có thể khéo léo canh vừa đủ trọng lực cân bằng hai bên?
Nhưng y nhanh chóng hiểu ra.
Một giọng nói truyền thẳng vào đầu y: “Đàm phán chút không, cậu bé.”
Vương Giác sợ ngây người, lướt nhìn chung quanh nhưng bốn phía vẫn vắng lặng.
Giọng nói kia rõ ràng truyền từ trong đầu y ra.
Giọng nói tiếp tục: “Bước ra phía sau, ta ở đây.”
Y vòng một vòng quanh rìa hố, kiểm tra kỹ lưỡng trên vách tường nhưng không tìm được cánh cửa bí mật nào.
“Nhìn xuống dưới.”
Y ngoái đầu nhìn lại bệ tròn.
Khôi Kình thế mà đang đứng dưới bập bênh kia, phía sau tảng đá to y thấy ban nãy.
Gã đang giơ cao hai tay đỡ phiến đá hòng cố gắng giữ vững thăng bằng mỏng manh này, trông như sắp kiệt sức đến nơi rồi.
Gã nhảy xuống đây bằng cách nào?
Nhảy xuống… để cứu số thuốc này ư?
Khoan đã, dù những đứa trẻ này có rơi xuống thì thuốc vẫn sẽ ngấm vào mạch nước ngầm gây ô nhiễm nguồn nước sinh hoạt, nếu vậy trên lý thuyết thì gã vẫn đạt được hoài bão cơ mà.
Thế rồi, y chợt chú ý đến — đám trẻ con này.
Y mới vỡ lẽ thì ra Lý Vi hiểu vấn đề này còn sâu sắc hơn.
Y bất chợt nhớ lại lúc Lý Vi ôm lấy mình trong làn sóng nổ, anh đã thì thầm đôi lời bên tai y giữa tiếng nổ vang rền.
Trong đó anh có nói:
“Đừng để bị đe doạ, ông ta sẽ không giết tôi.”
Thì ra anh vốn không bận tâm mấy đến góc độ chuẩn xác mà chỉ đang dẫn rắn ra khỏi hang, dùng thứ gã ta trân quý để ép gã theo đúng phong cách ăn miếng trả miếng.
Tức là gã không hề nhảy xuống, mà gấp rút hết cỡ chạy đến ngay trước khi bục đá nổ tan tành.
Y đã từng trải nghiệm sức lực của Khôi Kình, tuy làm vậy có chút cố sức nhưng quả thật vẫn trong khả năng.
Gượm đã, hay là còn trước đó nữa.
Lý Vi đã sớm buông lời đe doạ gã nên cơn đau trong đầu y mới bất chợt biến mất?
Thì ra là thế, người không e ngại sóng dữ đều đã sớm có chuẩn bị kỹ càng.
Y liếc nhìn cổng vòm.
Khi lập kế hoạch, Lý Vi đã tạo cho y ưu thế tuyệt đối trên bàn đàm phán và đảm bảo an toàn cho chính y.
Y khẽ chạm tay vào khẩu súng Lý Vi đưa cho và cảm thấy an tâm thêm mấy phần.
Y nén lại cảm xúc rồi bình tĩnh đáp: “Ông muốn đàm phán cái gì?”
“Cứu các con của ta.” Khôi Kình đứng cách y vài bước nhưng giọng nói vang lên rõ ràng trong đầu y: “Thế nào?”
“Điều kiện là gì?”
“Ta nói rồi, trẻ con vô tội.” Khôi Kình nói: “Ta sẽ đưa mạch điều khiển của Lý Vi cho cậu.”
Vương Giác giật mình, nhưng nhớ đến lời dặn dò của Lý Vi bèn kiên định nói: “Tôi không cần.”
“Ta đã là nỏ hết đà.” Khôi Kình do dự nhìn y rồi nói thêm: “Ta không thoát khỏi nơi này được nữa.”
Đúng vậy, từ phân tích của bản thân y cũng biết được gã không thể thoát khỏi nơi này được nữa.
Vậy tại sao gã bất chấp nguy hiểm mà chạy đến cứu những đứa trẻ này?
Có lẽ bên trong căn phòng giám sát nhỏ bé kia, những lời lên án việc sát hại trẻ nhỏ của Khôi Kình là thật lòng.
Y nghĩ sao cũng không thể ngờ được, một Khôi Kình với khả năng chấn động đất trời sau nhiều năm ẩn mình thế mà sẵn sàng đánh đổi mạng sống mình cho những đứa trẻ kia.
Và thậm chí còn sẵn sàng từ bỏ kế hoạch tái thiết xã hội.
Thật vậy, rơi vào chính mình chẳng qua ai cũng chọn tư lợi.
Khôi Kình từng nói tất thảy mọi thứ hắn làm đều vì xã hội này.
Không lẽ gã thực sự là một kẻ tử vì đạo, có thể hy sinh tất cả vì đại nghĩa?
Ừ thì, xem như gã quán xuyến tư tưởng chín chắn và vị tha, nhưng con đường gã chọn đã ngăn lối vô số người.
Vào hôm nay, gã muốn thay trời hành đạo.
Lý Vi rất hiểu gã.
Nếu Lý Vi hiểu gã đến vậy, y cũng không thể phụ lòng con át chủ bài được anh trao cho.
“Hừ.” Y cười lạnh: “Ông cũng không thể sống hết hôm nay.
Ở đây không có gì để đàm phán cả.”
“Giết ông rồi.” Vương Giác nói: “Để cho lũ trẻ kia thay ông hoàn thành nghiệp lớn? Tôi khuyên ông sống chết gì cũng cứ ở yên đó đi.”
“Cứu các con ta đi.” Gã rầu rĩ: “Ta biết cậu cứu được chúng.”
Đúng vậy.
Vương Giác sẽ không bỏ mặc lũ trẻ kia.
Con người vốn là thế đấy, chưa thấy cảnh tượng hiện ra trước mắt vẫn có thể mạnh miệng khẳng định tôi chọn anh không chọn thế giới; song đến khi thấy mười mấy đứa trẻ đang bấp bênh trên bờ sự sống thì làm sao có thể thờ ơ bỏ mặc?
Huống hồ, họ còn đồng cảm với nhau.
“Được.” Vì vậy y thoải mái đáp lời với Khôi Kình đang không thể cử động: “Bên kia có một cái thang dài, ông cứ giữ lấy nó đi, nếu ông chết thì không ai cứu chúng đâu.”
Khôi Kình nở nụ cười hài lòng: “Cậu không sợ các con ta phá bĩnh ư?”
Vương Giác cũng cười.
“Tôi thật không hiểu vì sao nhóm phản diện các người cứ thích phải đúng lúc đúng giờ mới chịu.”
“Lúc tôi đang nói chuyện với ông thì đường nước đã bị chặn lại rồi.” Vương Giác mềm mỏng nói: “Là tác phẩm của Tịch Miên và Lý Vi mà ông yêu thương nhất đấy.
Họ vốn chỉ muốn dụ ông ra hòng chấm dứt hậu hoạn thôi.
Ông có giữ lại đám trẻ cũng bằng thừa.”
“Ông đã không còn cơ hội nữa rồi.”
Khôi Kình dần cười thành tiếng.
“Hai người chúng?” Khôi Kình lắc đầu không chút nuối tiếc, không chút tuyệt vọng, nhưng trong đáy mắt ánh lên sự ngỡ ngàng: “Tại sao là chúng?”
“Quá ích kỷ, quá ích kỷ.”
“Sao ngay đến chúng cũng không hiểu được ta? Ta chỉ giúp chúng hoà nhập