“Hiểu hiểu cái đéo.” Vương Giác nghiêm mặt nhìn gã: “Bóc lột vẫn luôn tồn tại.
Mà ông dùng cực hình để áp chế cực hình, thì có khác gì bóc lột đâu?
Ông nghĩ tiêu chuẩn của tự nhiên là gì?”
“Tự nhiên không có tiêu chuẩn, tự nhiên chính là tự nhiên.” Y phủi bụi trên tay: “Nếu phải tóm tắt sự nghiệp cả đời ông thì hẳn là —”
“Vì cứu tự nhiên, mà ông đã trước tiên phỉ báng tự nhiên.”
“Ông mới chính là kẻ ích kỷ bậc nhất.”
“Không phải.
Sao ta có thể ích kỷ được? Ta chính là người không ích kỷ nhất trong toàn xã hội này…”
Từ xưa đến nay, Khôi Kình vẫn luôn tự xưng là người bảo vệ tự nhiên, hẳn nhiên không thể chấp nhận bị truy hỏi.
“Tất cả các mối quan hệ cá nhân của ông đều rất tệ.
Tạm thời tôi chỉ nói đến việc nó được xây dựng trên cường quyền.” Vương Giác mỉm cười: “Tại sao đến tận lúc này mà không bất kỳ ai một lòng trung thành với ông?”
“Đây là bản tính, là thứ bản tính của tự nhiên mà ông mãi mãi không khuất phục được.”
“Ông nói đúng, ở đời có một số người sống cũng chỉ để tồn tại mà thôi.” Vương Giác chợt vào tâm trạng: “Có cố gắng cả đời, họ cũng chỉ biết mình không muốn thứ gì chứ không biết được rốt cuộc mình muốn thứ gì.
Họ tuân phục quyền uy, tuân phục chế độ, xem nó như một lớp vỏ bọc để bảo vệ bản thân.”
“Nhưng thời đại nào cũng có hào quang và nhơ nhuốc.
Bởi ông ngoan cố, bởi ông đặt kỳ vọng quá nhiều, nên mới khiến ông rơi vào tuyệt vọng.
Ông nên biết rằng bản thân mình đã thiếu mất một điều, mà dẫu những người kia không biết muốn thì họ vẫn có, nó là thứ phẩm chất cơ bản nhất của loài người.”
“Đó chính là hy vọng.
Còn bước về phía trước đồng nghĩa con người mãi mãi không đánh mất hy vọng.
Chúng ta đứng lên sau đại nạn, chúng ta đạt đến những bước đột phá mới trong khoa học kỹ thuật.
Nhưng ông, chỉ có ông bước lùi mà thôi.”
“Ông hủy diệt xã hội này, rồi sao nữa?” Vương Giác nhanh chóng động não: “Một xã hội chỉ có trẻ nhỏ khác nào một tờ giấy trắng, ông muốn tạo ra những người như mong muốn của ông, ông muốn tạo nên một xã hội không tưởng.
Nếu không có khoa học kỹ thuật sẽ vẫn có những thứ khác mà ông không hài lòng.
Một khi xã hội lệch hướng như ước nguyện ban đầu, ông lại muốn ra tay can thiệp lần nữa đúng không.
Ông gọi việc đi theo mong muốn của ông là tự nhiên sao?”
“Ý của ông chẳng lẽ là, ông chính là tự nhiên sao?”
“Ta không…” Bị đẩy đến giới hạn xui lồng ngực Khôi Kình dao động, một hồi sau gã mới thở dốc nói: “Cái miệng lưỡi này của cậu… thảo nào cả Diễn Thần lẫn Lý Vi đều nghe theo…”
“Thế nhưng, cậu nói đúng, ta không phải tự nhiên.
Sự tồn tại của ta với tương lai đúng là một mối hiểm hoạ.”
“Điều tôi muốn là một cú thúc.
Ông hãy nhìn Lý Vi và Tịch Miên, hai lưỡi dao đắc lực nhất của ông đi.
Họ đã khôi phục lại tính người, đây chính là lẽ tự nhiên.”
“Lý Vi đã học được tư duy[1].” Vương Giác cất giọng điềm đạm nhưng quyết đoán: “Tiếp theo đây, tôi sẽ dạy cho anh ấy hết thảy những tình cảm nóng bỏng và đẹp đẽ nhất thế gian, tôi sẽ đào ra bằng hết từ tận tuỷ tận xương những thứ mà ông nợ anh ấy.”
“Khi anh ấy đã học được hết, tôi sẽ đến thăm mộ ông để nói cho ông hay — rằng cả đời này, ông không lay chuyển được bất kỳ điều gì, không để lại bất kỳ một dấu tích gì cả.”
“Cuộc đời phi lý cùng cực này của ông mới chính là sự sỉ nhục của tự nhiên.”
Vương Giác nhấn tay vào cò súng vào chĩa vào Khôi Kình.
Khôi Kình vẫn lặng thinh.
Vẻ mặt gã khổ đau vô vàn, chẳng rõ có phải đã không chịu nổi khối lượng tảng đá kia nữa hay không.
Cuối cùng, gã nản lòng nói: “Giết ta đi.”
“Ông gieo nợ máu khắp nơi, chọn lựa cái chết có phải dễ dàng quá chăng?”
Giọng điệu Vương Giác vô cùng tuyệt tình, y dùng tự tin để che giấu lòng mình.
Bởi thực tế y đang lâm vào một bi kịch hy hữu: Y không nhìn thấy rõ nên không cách nào nhắm chuẩn cả.
Giải quyết xong mầm hiểm hoạ từ lũ trẻ rồi, phần còn lại có thể nhờ Lý Vi xử lý được không? Nội việc chuyển thang đã khiến y muốn kiệt quệ, y chống cự được đến lúc này thì đầu đã lùng bùng rệu rã lắm rồi…
Cánh tay cầm súng của y run rẩy.
“Cậu nhất định phải giết ta.” Khôi Kình nói: “Trong vòng một phút tới.”
Tại sao?
Vương Giác liếc nhìn đồng hồ đeo tay, một phút nữa là tới nửa đêm.
Nửa đêm của ngày nào?
Y trông thấy một vầng trăng sáng xuyên thấu mái vòm thuỷ tinh trên đầu.
Gần đây chỉ có tiết Xuân phân… chứ còn gì nữa?
Nhưng chết thì cũng sắp chết… sao gã phải hù doạ y giết mình vào một thời điểm nhất định nào đó?
Y chuyển hướng nghĩ về tôn giáo và chợt vỡ lẽ.
Ngày chủ nhật đầu tiên sau rằm trong dịp Xuân phân chính là lễ Phục Sinh.
Đối với tín đồ đạo Cơ Đốc, lễ Phục Sinh là biểu tượng của sự tái sinh và hy vọng.
Gã ta đích thị là một tín đồ dị giáo chuẩn mực, đến phút cuối đời vẫn thành tâm tuân thủ các quy tắc giới luật.
Nếu thế…
“Tôi hiểu rồi.” Vương Giác mỉm cười ẩn ý: “Ông không thể tự sát, đúng không? Nếu tôi không giết ông thì sao?”
Người tự tử không thể lên thiên đường và sẽ bị đày xuống tầng thứ bảy Địa ngục nhận trừng phạt cho những tội lỗi vô đạo của mình.
“Tôi không muốn giết ông, ông cứ việc tự nhảy xuống đi, nếu ông chết thì đó chính là tự sát.”
Để gã vi phạm tín ngưỡng bản thân, cản hết mọi hy vọng của gã, mới càng tàn nhẫn hơn việc ra tay giết gã.
“Còn ba mươi giây nữa.”
Vương Giác bất động.
“Cậu chưa quên cấp sáu chứ?” Khôi Kình nói: “Nói thế này nhé, đúng 0 giờ, ta sẽ giết cậu ta.
Cậu nên hợp tác đi.”
Con bài này đã đến, gã dùng cơn đau của Lý Vi để đe doạ y.
Tuy anh đã dặn y đừng để bị uy hiếp, nhưng y vẫn không nỡ để anh chịu đau.
Nếu thuận