Giang Thừa Nguyệt ngồi bên bật thềm đài phun nước trước Quảng trường âm nhạc, xem đàn bồ câu nhảy nhót trước mặt.
Điện thoại chợt reo lên, có tin nhắn thoại cậu ấn nghe, "Giang Thừa Nguyệt? Không gọi được, nhắn lại cho con. Ở nhà cũ vẫn ổn chứ, họ sẽ trở về Trung Quốc vào nữa cuối năm nay, có cơ hội sẽ để con gặp họ."
Tuần trước
Giang Thừa Nguyệt nhận được giấy báo nhập học từ chuyên ngành máy tính D, và trải qua sự tan rã ban nhạc cùng một ngày.
Ban nhạc vườn trường bị giải tán, và việc tốt nghiệp là đều tiên quyết.
Còn hơn một tháng nữa là đến ngày khai giảng, vì nhận được lời mời từ ban nhạc 'Trì Phong' nên cậu đã đến Thành Đô với bộ trống trên vai.
Bên ban nhạc nọ nói đang thiếu một tay chơi trống.
Có mấy con bồ câu mập mạp, cứ loay hoay nhảy nhảy cạnh tay cậu thỉnh thoảng mổ lên chiếc vòng tay của cậu, coi là thức ăn ra sức mổ xuống.
Có người nào đó nhanh chóng bước đến cạnh cậu.
"Bọn chúng rất thích anh", người bán hàng nọ nói:"Anh đẹp trai, có muốn mua ít bắp rang không? Chỉ 20 tệ thôi."
Bữa trưa của Giang Thừa Nguyệt là hai cái bánh bao hấp, tổng cộng chỉ 5 tệ.
Cậu lắc đầu, cảm thấy bữa ăn của bọn bồ câu còn có giá 20 tệ đúng là, không bằng một con chim.
"Bọn nó thích tôi, đáng ra phải mua cho tôi", cậu nghiêm túc nói.
"..."
Các thành viên trong ban nhạc vẫn chưa đến, nhưng lại liên tục hối thúc chuẩn bị dàn trống.
Giang Thừa Nguyệt chẳng hiểu nổi họ là đang gấp gáp cái gì, cũng chẳng buồn nghĩ tới, ngồi ở bật thềm mở ra cuốn sổ tay, đoạn lấy laptop mở phần mềm Cubase[1] chỉnh sửa đoạn nhạc.
"Tôi cảm thấy chổ này không được, nên đã đổi thành âm thanh ding-ding của Cymbal[2], âm thanh sẽ rõ ràng hơn." Giang Thừa Nguyệt gõ xong liền nhấn gửi đi.
Suy nghĩ của cậu bị cắt ngang bởi một trận khóc thét.
Gần đó, có một cặp vợ chồng trẻ dắt đứa con gái nhỏ đi dạo, và họ đang cãi nhau vì lý do nào đó.
Con gái họ cứ nháo lên đòi cho chim bồ cầu ăn, ông bố nhất quyết không đồng ý, liền khóc thét lên đoạn xoay người chạy vô tình đụng phải Giang Thừa Nguyệt.
Thân thể Giang Thừa Nguyệt cứng đờ trong chốc lát, liền đưa tay ra đỡ nhỏ.
Cậu giơ tay với người bán bắp rang vừa nảy, mua một phần rồi đưa cho nhỏ.
Nhỏ ngây người nhìn cậu, nước mắt cứ thế lã chả rơi xuống mu bàn tay cậu.
Giang Thừa Nguyệt rút tay lại, "Đi chơi đi, đừng làm ba mẹ cãi nhau nữa, khóc quấy nữa không sợ ngày mai soi gương thấy mấy chục phiên bản khác của mình à?"
Cậu xua tay nhanh chóng rời đi.
Khi người bạn đi tới, Giang Thừa Nguyệt đang ngồi trên ghế đẩu bên ngoài quán cà phê, liên tục lấy khan giấy ướt lau mu bàn tay, vừa lau vừa lầm bầm.
Một mảng màu đỏ loang lổ trên mu bàn tay, giống như màu rouge với bột màu.
"Sao thế, cậu bị dị ứng gì à?" Mạnh Triết hỏi.
"không sao", Giang Thừa Nguyệt nói, "Nó không ảnh hưởng việc chơi trống đâu."
Là một cư dân mạng, Mạnh Triết trước kia biết đến Giang Thừa Nguyệt qua các video của người hâm mộ âm nhạc.
Giai đoạn tuổi thiếu niên Giang Thừa Nguyệt đã bắt đầu tiếp xúc với trống, cánh tay mảnh khảnh trắng nõn, liên tục lay động nâng hạ nhịp nhàng theo từng nhịp trống, vang lên những âm thanh hoàn mĩ kéo theo cả sự phấn khích hồi hộp của những người xem.
Trăm nghe không bằng mắt thấy.
Không có sự cản trở của ống kính và dàn trống, Mạnh Triết đột nhiên hiểu ra tại sao Giang Thừa Nguyệt lại có nhiều người hâm mộ như vậy.
Ai lại không thích một khuôn mặt ưa nhìn.
Mạnh Triết đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng, giận dữ nói," Trì Phong, con mẹ nó, thu nạp một tên gà mờ về làm tay trống, không rõ lắm, cha hắn ném cho 20 vạn tệ, Trì Phong liền không mặt màn mặt mũi vui vẻ lấp liếm".
"Vậy ...tôi bị cho leo cây rồi ư?" Giang Thừa Nguyệt ngơ ngác chớp mắt.
Người và tiền đều mất hút.
Phí di chuyển cũng không được chi trả.
Mạnh Triết đưa điện thoại sang, là group người hâm mộ Trì Phong.
[Giang Thừa Nguyệt, mọi người biết không, vừa bị Trì phong cho leo cây.]
[Cậu ta thường chơi các bài cổ điển, đúng không? Muốn chuyển sang rock?]
[Thật ra, chúng tôi đều cho rằng, vẻ ngoài đẹp trai như vậy không chắc sẽ chơi trống giỏi, người hâm mộ chỉ vì nhan sắc câu ta thôi, cậu ta chính là kiểu có tiếng