Thứ nhất cậu hôm qua không uống rượu, thứ hai không đi lung tung, đã trở về ngủ ngay sau khi dùng Natrol gummies melatonin (một loại kẹo giúp ngủ ngon).
Tên kia thì ở đâu ra tự nhiên nằm trên giường mình, đã vậy còn đá mình ra mép giường không thương tiếc.
Sao không biết đều gì hết vậy?
"...có phải hôm qua cậu sau lưng tôi lén lút đi vui vẻ một mình không?" Mạnh Triết cơ hồ nói: "Còn thế nào nữa, đưa ít tiền rồi đuổi đi."
"Cậu nói linh tinh?"Giang Thừa Nguyệt luống cuống, "Tôi có gan, cũng chưa bao giờ làm ra mấy chuyện quá giới hạn."
Giọng cậu không nhỏ, người kia liền nhíu mài, mở mắt ra.
Là một đôi mắt màu xanh thẫm.
"WievieI Uhr ist es?" (Tiếng Đức: Mấy giờ rồi), Người kia khàn giọng lười biến hỏi.
Giang Thừa Nguyệt: "...", cái quái gì vậy.
Khóe môi giật giật, thật muốn khóc a~~.
Giang Thừa Nguyệt: "Là 'vịt' ngoại! Phải đưa bao nhiêu?"
Mạnh Triết "..."
Mạnh Triết không nghĩ ra được đối sách, lúc này cậu phải thật bình tỉnh.
Quần áo trên người vẫn nghiêm chỉnh, mọi thứ vẫn bình thường ngoại trừ cái mông còn ê ẩm vì ban nảy nện xuống sàn nhà.
Không có kinh nghiệm trong chuyện giường chiếu, nhưng cậu không phải tên ngốc.
Nhìn vào gương, cũng không có dấu vết nào khả nghi.
Người kia cơ hồ cũng không rõ chuyện gì xảy ra, cau mài nhìn cậu nữa ngày, mãi đến khi cậu cài xong chiếc cúc áo thay xong chiếc quần jean dưới ánh mắt như hai viên đạn kia, người trên giường mở miệng lạnh lùng hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"9 giờ..." Giang Thừa Nguyệt có chút sợ người này.
"Ừm." Đối phương đáp một tiếng, lại rơi vào trầm tư.
Giang Thừa Nguyệt đang kiểm tra lại tài khoản, gom góp tiền tiêu vặt, người kia đột nhiên mở miệng: "Tôi là thẳng nam."
"À." Giang Thừa Nguyệt ngượng ngập đáp.
Đoạn thu cái chân dài, tựa nữa người lên đầu giường, làm ra cái dáng vẻ ta đây là chủ nhà không bằng.
Anh ta nhướng mi, quét mắt nhìn nhìn Giang Thừa Nguyệt một lượt, lắc đầu nói "Hơn nữa, cậu trông cũng không tệ lắm, nhưng gu ăn mặc của cậu tôi không chấp nhận được, vì vậy tôi chưa làm gì cậu."
Khi anh ta nói, cậu nhìn xuống quần áo chính mình, ngẫm nghĩ hồi lâu.
Không hiểu vì sao, Giang Thừa Nguyệt đột nhiên cảm nhận được một trận sĩ vả vừa hất thẳng vào mặt.
"Không phải chứ...?", Tuy rằng cậu có thường xuyên ngủ khỏa thân, tình cảnh giờ thật sự khó xử "Vậy anh..."
Người kia nhàn nhã nhắm mắt lại nói: "Không có hứng thú, cậu đi đi."
"Tôi đi?", Giang Thừa Nguyệt đã rất uất ức khi bị té xuống giường mà bây giờ người còn muốn đuổi cậu ra khỏi nhà của chính mình một cách trắng trợn, là sao đây.
"Đây là nhà của tôi." , Anh ta nghi hoặc kháng nghị, "Cậu như vậy là không đúng."
Theo lời anh ta vừa thốt ra, sắc mặt cậu có phần ngẩn ngơ, "Nhà anh?"
Chuông điện thoạt chợt reo, phá tan cục diện bế tắc lúc này.
"Kyle?... Lộ Hứa." người bên đầu dây giọng vô cùng sốt ruột, "Chuyện gì vậy? Con về nước sớm hơn dự định? Tối qua con đã ở đâu?"
"Đã về tới rồi." Lộ Hứa nói "Ngay tại nhà cũ, đang tìm cảm hứng thiết kế, thuận tiện chuẩn bị một vài thứ cho buổi trình diễn Xuân hè sắp tới, có thể sẽ ở lại hơn nữa năm, có vấn đề gì sao? Không có việc gì quan trọng, con phải giải quyết chút chuyện trước mắt."
Cậu nắn nắn ngon tay phát ra âm thanh giòn vang "Anh nói cái gì?"
Lộ Hứa?
Giang Thừa Nguyệt vốn buồn ngủ, đã tỉnh táo phần nào.
Cái tên này cậu từng nghe qua, trước mặt chẳng phải là đứa con của dì Lộ và ông chồng người Đức sao?
Lúc còn bé, Giang Thừa Nguyệt từng nghe mẹ kể về "lịch sử huy hoàng" của Lộ Hứa, khi học tiểu học đã xưng vương cùng đám trẻ ở đầu phố náo loạn, lớn lên đích thân đuổi cổ người ba bạo lực ra khỏi nhà, thật sự quá dữ dằn làm cậu không khỏi bày ra quả mặt sợ hãi.
Bên kia, trong lúc Lộ Hứa trò chuyện bằng tiếng Đức với dì Lộ vẫn đưa mắt quan sát cậu.
"Giang... Thừa Nguyệt?" Lộ Hứa hỏi.
Giang Thừa Nguyệt vội gật gật đầu "Nguyệt, là thanh bốn, đừng có đọc thanh ba, không hiểu mấy người cứ đọc thành thanh ba"
"Cậu nghe điện thoại đi" đoạn Lộ Hứa ném điện thoại sang cậu.
Giang Thừa Nguyệt nhanh chóng nhận lấy "Dì Lộ."
"Ai, tiểu Thừa, thật ngại quá." Giọng Lộ Niệm có phần áy náy, "Dì không biết thằng nhóc Lộ Hứa lại trở về Trung Quốc sớm như vậy, cũng không nghĩ nó sẽ đến nhà cũ. Nhưng không sao, hai đứa có thể ở cùng, vừa hay trước khi con nhập học, Lộ Hứa có thể chăm sóc con."
Giang Thừa Nguyệt lén nhìn trộm ánh mắt khinh người của Lộ Hứa, nghĩ đến lại có chút rùn mình.
Mẹ Lộ Hứa tiếp tục nói: "Không sao đâu, Lộ Hứa là một đứa trẻ tốt, lớn lên ở nước ngoài, đã lâu không về nước, không thạo tiếng Trung, con giúp nó dẫn nó đi tham quan một chút nha."
Giang Thừa Nguyệt cho rằng, tiếng Trung của Lộ Hứa khá trôi chảy.
Nhất là lúc muốn đem cậu đuổi khỏi nhà, nói rất rõ ràng.
Cúp điện thoại, cẩn thận nhìn Lộ Hứa trước mặt.
"Nói xong? Chuyện kia, chỉ là hiểu lầm." Lộ Hứa nói trước, " Tôi không muốn cùng cậu ở chung nhà, hết cách, tôi không muốn ở khách sạn."
Lộ Hứa "Từ giờ trở đi, tôi là chủ của cậu."
"...Là chủ cho thuê nhà." Giang Thừa Nguyệt nghiêm túc nói.
Nhà có thêm một người, Giang thừa Nguyệt cảm giác không khí trong nhà nhất thời đều trở nên mơ hồ.
Đặc biệt khi nói xong, Lộ Hứa vẫn cau mài nhìn cậu chằm chằm.
Mặt bình tĩnh, nhìn từ trên xuống, dừng lại ở thắt lưng vài giây, thậm chí còn phát ra một tiếng 'tsk' đầy bất mãn.
Giang Thừa Nguyệt bị nhìn chằm chằm gần như thiếu oxy, vành tai có chút đỏ lên: "Lộ ca?"
"Tại sao lại phối áo Sweatshirt với quần jean?", Lộ Hứa chua xót hỏi: "Xanh lục bảo với xanh dương, Đây không phải quá tùy tiện sao?"
Khuôn mặt xinh đẹp trở nên mù mịt.
"A?", Giang Thừa Nguyệt ngây ra, cảm nhận hai má cậu có chút nóng lên.
Đây là tùy tiện sao, cậu không hiểu.
Trước kia, ở ban nhạc mọi người đều mặc như thế, họ nói rằng màu chói mắt rất hợp thời trang.
"Quên đi." Lộ Hứa phất tay chấm dứt đề tài, "Tôi không muốn cùng cậu nói tiếp về quan điểm thẩm mỹ."
Lộ Hứa: "Tôi đói bụng, cậu có gì ăn không?"
Cả đêm qua, hai người đều nằm trên giường trong tình trạng ngủ như không ngủ, hiện tại mặc dù có xem đối phương không vừa mắt nhưng vẫn cố gắng hết sức suy trì hòa bình nhân loại.
Nhưng
Khi Giang Thừa Nguyệt mở tủ lạnh ra, từ tủ lạnh lấy ra ba cái bánh bao hấp, sắc mặt Lộ Hứa đột nhiên trở nên u ám.
"Cho anh hai cái, tôi chỉ lấy một thôi." Giang Thừa Nguyệt thận trọng hỏi, "Được không?"
"Bữa trưa cậu ăn thứ này?" Lộ Hứa khó tin hỏi.
Giang Thừa đưa tay đặt hai cái màn thầu xuống: "Không phải lúc nào cũng vậy."
Cuối tháng rồi, tôi chỉ đủ tiền ăn bánh bao hấp thôi.
"Còn vài thứ khác.", Giang Thừa Nguyệt đến tủ lạnh ra hai chai Laoganma*, "Thêm cái này, không cay đâu."
Lộ Hứa: "..."
''Cậu ăn đi'' Lộ Hứa đứng lên rồi đi, "Nhà này không lớn, sau khi đồ của tôi dọn đến, nhớ thu dọn đồ để ở một góc là được."
Ban nhạc ban đầu vốn đã tan rã, giờ Giang Thừa Nguyệt trở thành một tay trống tự do.
Các ban nhạc được lập ra ít nhiều đều độc lập, cậu đã nghĩ đến và quyết định sẽ lập ra ban nhạc của riêng mình.
Chẳng hạn như, khả năng chơi bass của Mạnh Triết rất cừ.
Giang Thừa Nguyệt mang theo gậy đánh trống đến tìm Mạnh Triết, là nhà hàng đầu tiên ở lối vào khu ẩm thực, Mạnh Triết mang chiếc tạp dề, bán tôm càng xanh.
"Thế nào, 'cường công' sao rồi?" Mạnh Triết quay đầu thấy cậu liền hỏi, "Ngon không?"
"Không ngon." Giang Thừa Nguyệt cúi đầu nhìn mấy con tôm phun bọt khí, "Anh ta là chủ nhà của tôi, anh ta nói mình là thẳng nam, cường nhưng không 'cong'."
"Anh ta không phải là con lai đẹp trai sao?"
"Đẹp thì có đẹp... " Giang Thừa Nguyệt lúc này vừa nghĩ đến Lộ Hứa, trong đầu xuất hiện cảm giác lúng túng khi nhớ lại chuyện cậu xốc chiếc chăn lên vào lúc đó. Cậu duỗi tay một cái "Cao ít nhất là 1m9, ánh mặt đặc biệt rất đẹp, bộ dạng rất sang chảnh, vốn từ của sinh viên khoa học tự nhiên như tôi không thể diễn tả hết sự đẹp trai này."
"Nhưng." Giang Thừa Nguyệt chuyển đề tài câu chuyện "Tôi có thể cảm giác được anh ta không thích tôi."
"Hả? Cậu làm sao cảm giác được?" Mạnh Triết hỏi.
"Tôi nghĩ vậy...tôi và anh ta không cùng một kiểu người." Giang Thừa Nguyệt vắt hết óc ra để miêu tả "Anh ta có chút giống kiểu...Đúng, kiểu tiên nữ hạ phạm, không ăn pháo hoa của nhân gian*, chính là kiểu mở miệng có thể phun ra tiên khí."
"?" Mạnh Triết nghiêng đầu nghĩ, thật không muốn nghĩ cái khái niệm 'tiên nữ' 1m9 kia.
"Tóm lại.", "Chỉ cần tôi làm ra vẻ đáng thương trước mặt, chắc anh ta sẽ không gây khó dễ đến tôi."
"Ông chủ! Tôm đặt nữa tiếng trước của tôi đâu?" Giọng của một khách rống lên, "Còn muốn buôn bán nữa không vậy?"
"Ai, đến ngay." Mạnh Triết không ngừng cười nhận lỗi rồi vội vàng rời đi.
Giang Thừa Nguyệt 'ực' nuốt nước miếng, cảm thấy tôm càng vừa mới ra nồi rất ngon a.
Trên màn hình điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ, là người ở ban nhạc trường đại học D. Đại khái là cậu không bắt máy nên họ đã gửi tin nhắn cho cậu.
[Vocalist-đại học D]: Hi, học đệ. Cậu có thể giúp chúng tôi một tay trong lễ hội âm nhạc dành cho sinh viên sắp tới không?"
[Măng Tre]: Anh nói đi.
[Vocalist-đại học D]: Chúng tôi cần một tay trống, muốn mời cậu.
[Măng Tre]: Không thành vấn đề! Mấy hôm rồi tôi không chơi, tay có chút thô tôi sẽ tìm chổ luyện tay trước.
Mạnh Triết hôm nay quá bận rộn, không có thời gian bàn chuyện thành lập ban nhạc, Giang Thừa Nguyệt đứng lên, muốn đi đâu đó bên ngoài một chút.
"Đi vào trong đó đi." giọng Mạnh Triết vọng tới, "Tinh Thải Music space, livehouse lớn nhất của thành phố, nghe nói do một phú nhị đại đầu tư vào, diện tích khoảng 1000m2, chỉ riêng mấy bóng đèn nhỏ thôi đã 200 tệ, các ban nhạc ở đây đều thích đến đó, cậu đến đó xem thử đi, tôi bán xong chổ tôm này sẽ liên lạc cho cậu."
"Được, tôi