Dịch: Mạc Nguyệt
Giang Thừa Nguyệt ngẩn ra nhìn Lộ Hứa vài giây, rồi bật cười.
Không phải nụ cười xuất phát từ phép lịch sự thường thấy lúc nói chuyện, mà là nụ cười vui vẻ phát ra từ đáy lòng, đuôi mắt cong cong, đôi hàng mi dài hấp háy như phản chiếu ánh sáng.
Lộ Hứa đang định hỏi cậu có phải đã đổ hết dầu ớt trong tủ lạnh vào mì không, muốn báo thù hay mưu sát anh chắc, nhưng vừa thấy nụ cười vui vẻ của cậu, anh đã quên hết những gì định nói.
Tự dưng anh thấy hơi phiền muộn.
“Cười cái gì?”
“Không có gì ạ.” Giang Thừa Nguyệt che miệng.
“Tự dưng cảm thấy thực ra anh cũng không kênh kiệu, khó gần lắm.”
“Tôi kênh kiệu bao giờ?” Lộ Hứa nhướng mày.
Lúc nào chẳng thế.
– Cậu nghĩ thầm.
Có lẽ lúc nào nhà thiết kế Lộ nhìn đám người phàm như bọn cậu cũng cách cả tầng mây dày.
Thái độ đó của cậu lại càng khiến anh phiền muộn.
Từ ngày đầu tiên cậu chuyển vào đây đã thế, cứ khi nào anh không vui là sẽ gây sự với cậu.
Sáng sớm hôm sau, cậu vừa dậy đã bị anh gọi lại.
Anh đứng bên giá sách, chỉ vào sách trên giá rồi bảo: “Sắp xếp lại sách vở của mình đi, lộn xộn hết cả lên.”
Giá sách này vốn để sách chuyên ngành thiết kế của Lộ Hứa cùng một vài cuốn tạp chí Vogue số cũ.
Sau khi Giang Thừa Nguyệt dọn vào đây, giữa các sách thiết kế lại chèn thêm một đống sách C++ với cả Compilers.
“Em không để lung tung.
Em sắp xếp theo độ dày đấy chứ.” Giang Thừa Nguyệt giải thích.
Lộ Hứa vớ bừa hai cuốn trên giá, mở ra xem thử, thấy đúng như cậu nói, cuốn nào ít trang để bên trái, cuốn nào nhiều trang để bên phải.
“Cái kiểu sắp xếp kỳ quặc gì vậy? Lấy hết xuống xếp lại theo màu đi, cuốn nào cùng màu thì để chung với nhau.”
Giang Thừa Nguyệt không hiểu nổi cách sắp xếp theo màu sắc này, nhưng Lộ Hứa là chủ nhà nên cậu đành nghe theo.
Dọn xong giá sách, cậu đang định ra ngoài thì lại bị anh gọi.
Anh chỉ ra sân rồi bảo: “Quần áo phơi ngoài sân cũng xếp lại theo màu sắc đi.
Nhìn cái đám xanh xanh đỏ đỏ đó trông có khác gì bày trận pháp không?”
Mỗi ngày đều có người đến lấy quần áo của Lộ Hứa đem đi giặt, nên quần áo phơi ngoài sân toàn đồ của Giang Thừa Nguyệt.
Cậu đẹp sẵn rồi nên ăn mặc kiểu gì trông cũng ổn, cậu lại không kén chọn màu sắc, nên mỗi lần Lộ Hứa đi làm về, anh cảm tưởng như quần áo trong sân có đủ mọi màu sắc trên đời.
“Vâng.” Giang Thừa Nguyệt bỏ ba lô đựng trống xuống, chạy vội ra sân sắp xếp lại quần áo.
Nhìn cậu bận rộn, Lộ Hứa cảm thấy cục tức bị cười nhạo tối qua đã được xả ra rồi, thế nên lên đường đến hội chợ vật liệu may mặc với tinh thần sảng khoái.
Xếp lại quần áo xong, Giang Thừa Nguyệt đeo ba lô trống ra khỏi nhà.
Lúc trước, đàn chị Phó Du Nhiên từng bảo họ có thể tìm một người tên Tôn Mộc Dương làm giọng ca chính cho nhóm.
Anh ta từng hát band, nhưng ban nhạc đó không nổi tiếng, nên sau này về phụ giúp việc buôn bán vải cho gia đình.
Hôm nay, trung tâm triển lãm của thành phố tổ chức hội chợ vật liệu may mặc.
Họ có thể gặp Tôn Mộc Dương ở đó.
Trung tâm triển lãm và nhà trọ của Giang Thừa Nguyệt nằm ở hai khu cách nhau khá xa, bắt mấy chuyến xe buýt mới đến nơi.
“Đi xe 311, chuyển sang 91 rồi lại bắt 34, đi thôi.” Giang Thừa Nguyệt khoác ba lô trống, chen lên chiếc xe buýt vừa trờ tới.
Mạnh Triết đang định tra đường nghe thế vội bỏ điện thoại xuống, theo chân cậu lên xe buýt.
“Mày nhớ số nhanh thật đấy.”
“Cũng tạm.”
Không biết Tôn Mộc Dương là người thế nào, có đồng ý quay lại chơi ban nhạc không.
Hội chợ vật liệu may mặc trưng bày đủ các loại vải, phụ kiện, thiết bị dệt may và một số sản phẩm thủ công, là điểm đến quen thuộc của các nhà thiết kế, ví dụ như Lộ Hứa.
Hằng năm, cứ đến giai đoạn tìm kiếm vật liệu và ý tưởng thiết kế, anh lại ghé thăm khắp các hội chợ trong thành phố.
Anh có thể gọi tên tất cả các loại vải, sợi bông được bày bán ở đó.
“Đặt mua vải organza trắng và trong suốt cùng voan đen, trắng.
Kho thiếu loại vải nào thì nhớ mua bổ sung.” Lộ Hứa đeo chiếc kính đen che nửa khuôn mặt, vừa đi vừa nói với trợ lý Vương Tuyết.
Cô bám sát theo anh, ghi chép tỉ mỉ từng lời dặn dò.
“Đúng rồi.
Lúc mới về nước anh có mua một căn biệt thự ở mạn tây sông, bên đó đã thu xếp ổn thỏa cả rồi, đồ nội thất cũng được sửa lại theo phong cách ưa thích của anh.
Ở đó có không gian làm việc rộng rãi, thoáng đãng, tiện cho công việc thiết kế của anh hơn.
Khi nào thì anh định dọn qua đó?”
Lộ Hứa suýt thì quên mình đã mua một căn nhà khác.
“Cứ để đó đi.
Ở nhà cũ có nhiều cảm hứng thiết kế hơn.”
Vương Tuyết thầm phỉ nhổ, không hiểu nổi nguồn cảm hứng của các nhà thiết kế lớn.
Giang Thừa Nguyệt chưa đến hội chợ vật liệu may mặc kiểu này bao giờ, nhưng cậu cảm thấy thật cao cấp, các kệ bày đầy vải đủ mọi chất liệu, khách đến thăm nô nức ngợi khen, người thì khen màu sắc, người thì khen hoa văn.
Cậu nghe nhưng không hiểu lắm.
Trong tầm hiểu biết của cậu, những thứ được trưng bày ở đây đều được gọi chung bằng một từ: vải.
Hướng ba giờ có một anh chàng lạnh lùng cool ngầu, tuổi chừng hai bảy, hai tám, tóc đen sẫm.
Anh chàng khoác áo bò ngắn, đi boot ngắn màu đen này chính là giọng ca chính mà bọn Giang Thừa Nguyệt muốn mời về.
“Liệu có ổn không? Trông anh ta có vẻ hổ báo lắm.” Mạnh Triết hơi chần chừ.
Anh chàng cool ngầu đó ngồi sau quầy hàng của nhà mình, má trái viết “nhàm chán”, má phải viết “cút ngay”.
Khách tham quan hội chợ đông nườm nượp, thế mà quầy của anh ta vẫn vắng tanh.
“Cứ thử đi.
Dù sao trông anh ấy có vẻ không bận lắm.” Giang Thừa Nguyệt nói.
Cậu chỉ tìm được một đoạn video ngắn trên mạng ghi lại phần biểu diễn của nhóm nhạc đó.
Tôn Mộc Dương hát rất trôi chảy, rõ lời, giàu cảm xúc, như có giọng hát trời phú vậy.
Cậu cảm thấy ban nhạc của mình nhất định phải có được giọng ca này.
Cậu đứng trước quầy hàng, chào hỏi: “Chào anh.”
Anh chàng cool ngầu nhấc mắt nhìn cậu, không nói gì.
“Em không đến mua vải.” Cậu nói thẳng.
Đôi con ngươi của anh chàng khẽ chuyển động.
Mạnh Triết vội vàng đứng chắn trước mặt Giang Thừa Nguyệt, chỉ sợ anh ta nổi điên đánh người.
“Em từng nghe anh hát.
Chúng em cảm thấy rất thích.” Giang Thừa Nguyệt nói tiếp.
Cuối cùng Tôn Mộc Dương cũng thốt ra chữ đầu tiên trong ngày hôm nay: “Ừm.”
Người này ngầu quá! – Giang Thừa Nguyệt nghĩ bụng.
Cậu nói tiếp: “Em là tay trống của nhóm nhạc dân