Dịch: Mạc Nguyệt
Andy chỉ vào mình, hỏi: “Cậu tưởng tôi là loại ngu si tứ chi phát triển à?”
Lộ Hứa cầm thìa sứ trắng gõ nhẹ lên thành cốc: “Ngu si… tứ chi phát triển nghĩa là gì?”
Andy không có cái gì đọ nổi Lộ Hứa, mỗi lần nói chuyện còn bị chọc cho tức chết đi được, nghe vậy nói giọng chua lòm: “Thích người ta như thế thì sao không canh cho kĩ vào, tự cung cấp tài nguyên cho người ta luôn đi?”
“Ai thích?” Lộ Hứa nhướng mày.
“Anh đừng tưởng ai cũng giống mình.”
Andy không biết nói gì.
“Mối hợp tác với tạp chí của tôi toàn ở nước ngoài, mà Giang Thừa Nguyệt có vẻ không thích phong cách thời trang Âu Mỹ lắm.
Là người giám hộ tạm thời, tôi không thể để cậu nhóc nhận mấy việc làm thêm linh tinh được.
Mặc dù thiết kế của anh nát, nhưng mấy tạp chí thời trang thì tạm được.” Lộ Hứa đứng dậy.
“Về sau doanh thu chia nhau, anh bốn tôi sáu.
Xem trọng anh nên mới hợp tác, anh liệu mà làm đi.”
Andy cạn lời.
Lộ Hứa như có thể nghe thấy tiếng chửi thề trong lòng Andy, nhưng anh biết anh ta sẽ không từ chối.
Quả nhiên, anh chưa đi được hai bước, Andy đã nghĩ xong: “Được.
Tôi cảm thấy cậu nhóc ấy có giá trị thương mại.
Vậy cậu lo phần trang phục và chụp ảnh, tôi cung cấp tài nguyên trong nước.”
Lộ Hứa mỉm cười.
Nhưng Andy lại nói tiếp: “Cậu đúng là chẳng coi ai ra gì, nếu sau này có người không coi cậu ra gì…”
“Dừng.” Lộ Hứa ngắt lời.
“Sao? Tài năng không bằng nên định đấu võ mồm à?”
Đến võ mồm Andy cũng không đấu lại Lộ Hứa.
Anh ta tiến lên vài bước, nở nụ cười tươi rói: “Ầy, Kyle à, mùa này Nancy & Deer đặt loại vải nào thế, cho tôi ‘chép bài’ cái nào.”
“Đặt cái gì? Tiếng Trung không tốt, không hiểu gì hết.” Lộ Hứa đi vội.
Ban nãy trợ lý Vương Tuyết nói là Giang Thừa Nguyệt không định chờ anh, đã rời khỏi hội chợ theo đường cổng sau, lên xe buýt đi rồi.
Đến bây giờ anh vẫn thấy không vui.
Nói gì thì cũng cùng ăn cùng ở dưới một mái nhà, thế mà gặp nhau chưa chào hỏi gì đã đi.
[Kyle].
[Măng] Hello, Kyle.
[Kyle] Mỗi lần cậu chào hỏi như thế, tôi đều cảm thấy cậu như đang nói: Hello, kitty.
[Măng] Em xin lỗi…
[Kyle] Đi đâu vậy? Mấy giờ về? Khai mau.
[Măng] Đến live house Sky Color, chẳng biết mấy giờ về nữa.
Chắc là sẽ ở lại luyện tập, mà thế thì không về đâu.
[Kyle] Được, đi đi.
Sau đó, Tống Quân, chủ live house Sky Color, nhận được điện thoại của Lộ Hứa.
“Qua làm vài ly không?” Tống Quân hỏi thẳng.
“Được.” Lộ Hứa đồng ý luôn.
*
Giang Thừa Nguyệt ngồi bên hồ hơn nửa buổi chiều.
Đến khi mặt trời ngả về tây, chim trong hồ đập cánh bay đi, để lại từng gợn sóng tròn, cậu mới nhớ ra mình đã hẹn gặp Tôn Mộc Dương ở live house Sky Color.
Cậu mở camera trước nhìn mình một lát, thấy mẩn đỏ ở đuôi mắt đã lặn hơn nửa, chỉ còn vài vệt đỏ nhạt, gió thổi qua hơi ngưa ngứa.
Ừm, không có gì nghiêm trọng.
Cậu đứng dậy, phủi bụi đất bám trên quần áo, tinh thần phấn chấn bắt xe đến Sky Color.
Lúc cậu đến nơi, Tôn Mộc Dương có vẻ đã chờ khá lâu rồi.
Anh chàng tóc đen cool ngầu đã đổi sang áo khoác da đen và giày đi motor, ngồi đó mà mặt lạnh tanh, trên bàn có một ly sâm panh.
Thấy cậu đi tới, anh chàng chỉ nhếch mắt lên nhìn một cái, trông có vẻ rất không vui.
“Xin lỗi, tôi có việc nên đến muộn.” Giang Thừa Nguyệt ngồi đối diện Tôn Mộc Dương, rối rít xin lỗi: “Để anh chờ lâu rồi, lỗi tại tôi.”
Tôn Mộc Dương: “Phải.”
“Vâng vâng.”
“Phải… phải là… tôi đến sớm… sớm quá.”
Giang Thừa Nguyệt: “…”
Đôi con ngươi màu nâu sẫm của anh cool ngầu đảo qua đảo lại, cuối cùng liếc nhìn trần nhà, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Giang Thừa Nguyệt cúi đầu mở điện thoại, tìm trong ứng dụng phát nhạc một đoạn phổ đưa cho Tôn Mộc Dương xem: “Trước kia anh từng hát bài này đúng không?”
Tôn Mộc Dương nghiêng đầu liếc qua, nghe một lát rồi thốt ra một chữ: “Phải.”
Giang Thừa Nguyệt nhoẻn cười.
Tôn Mộc Dương đột nhiên giơ tay lên chỉ vào mắt cậu: “Sao thế?”
“À, không sao đâu.” Trong lòng cậu bây giờ chỉ có chuyện của ban nhạc, nghe thế cậu lập tức xua tay: “Dị ứng thôi, kệ nó đi.
Em chuyển đến đây để học đại học.
Em muốn lập ban nhạc mới cũng vì rất thích chơi band.
Trước mắt có Mạnh Triết chơi bass, anh Lý Tuệ chơi ghita, em chơi trống, còn thiếu một người chơi keyboard và hát chính.
Anh có đồng ý gia nhập không?”
Tôn Mộc Dương lạnh lùng đáp: “Được.”
Giang Thừa Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Anh chàng Tôn Mộc Dương này mặc dù lạnh lùng cool ngầu, nói chuyện toàn thốt ra từng chữ một, nhưng có giọng khàn rất hợp với rock.
“Em có thể hỏi thêm một câu không, trước kia tại sao nhóm nhạc của anh lại giải tán? Thiếu tiền hay vì lý do nào khác?”
“Bất… bất hòa.”
“Được, em biết rồi.” Giang Thừa Nguyệt mở balo lấy trống, mở điện thoại bật một đoạn bass Mạnh Triết ghi âm từ trước.
“Chúng ta thử nhé?”
Đoạn bass này dành cho bài Yesterday của nhóm Beatles, một bài hát rất kinh điển.
Những người chơi band ít nhiều đều biết hát vài câu.
“Yesterday, all my troubles seemed so far away…”
Tôn Mộc Dương không làm cậu thất vọng.
Anh chàng cool ngầu này tuy mắc tật nói lắp, nhưng khi hát lại rất trôi chảy, rõ chữ, giọng khàn đặc trưng vô cùng êm tai, không hề bị vấp.
“Nice!” Giang Thừa Nguyệt thật lòng khen ngợi.
Duyệt!
“Bọn em chấm anh rồi đấy.
Tới chơi band với tụi em đi, đừng bán vải nữa.”
Trông anh có vẻ cũng không thạo cái này lắm.
“Em không có nhiều tiền, nhưng sẽ kiên trì chơi nhạc.”
“Được.” Tôn Mộc Dương đáp rất ngắn gọn.
“Thế khi nào về tụi em sẽ tìm địa điểm luyện tập.
Còn bây giờ em đi trước đây.”
Hình như mắt không còn khó chịu lắm.
Cậu đi tìm gương soi thử, thấy xung quanh mắt đã hết đỏ, trông cũng không khó coi nữa.
Giờ thì về nhà được rồi.
Lộ Hứa ngồi ở khu ghế dài trên tầng hai của Sky Color rất lâu, trước mặt có một chai Champagne Armand de Brignac chưa mở.
Từ vị trí này, anh có thể nhìn thấy Giang Thừa Nguyệt ở cách đó không xa.
Sáng nay gặp anh thì chạy biến, giờ lại ngồi đây cười cười nói nói với người khác.
Một lúc sau, thấy Giang Thừa Nguyệt đứng dậy rời đi, Lộ Hứa cũng đứng dậy, đi qua đó, gõ lên bàn.
“Hey, Giang Thừa Nguyệt đi đâu rồi? Tôi là anh trai cậu ấy.”
Tôn Mộc Dương chỉ vào phòng vệ sinh: “Đi.”
Lộ Hứa xoay người đi luôn, bỏ lại Tôn Mộc Dương lắp bắp nói nốt câu: “Đi… đi WC… cậu ấy… bị… dị ứng.”
Giang Thừa Nguyệt đứng trước gương thở dài.
Buổi sáng chỉ va một cái mà cậu đã chảy nước mắt, tới tận bây giờ đuôi mắt vẫn hơi đỏ như bôi phấn.
Tuy không đau, nhưng cậu cảm thấy thật khó coi.
Anh Lộ chủ nhà chê cậu đủ thứ, lát nữa mà gặp kiểu gì cũng chê bai thêm mấy câu cho mà xem.
Cậu đang mải nghĩ thì đằng sau có người lại gần.
“Cậu trang điểm à?” Người nọ cố tình nói giọng khinh khỉnh: “Trông được đấy.”
Giang Thừa Nguyệt nhận ra người này.
Anh ta chính là Hướng Trì.
Ban đầu nhóm Trì Phong và cậu có xích mích, nên Hướng Trì vẫn luôn gây sự với cậu.
Hôm lễ hội âm nhạc sinh viên cũng vậy, Trì Phong lên diễn trước lại hát tranh bài của ban nhạc Đại học D mà cậu hỗ trợ, may là họ lâm thời đổi bài nên giải quyết được tình huống cấp bách.
“Không trang điểm.” Giang Thừa Nguyệt vừa lau tay vừa đáp.
“Có việc gì?”
Hướng Trì nhìn cậu chằm chằm.
Ánh mắt thiếu tôn trọng đó khiến cậu vô cùng khó chịu.
Bình thường Lộ Hứa cũng hay nhìn cậu, đánh giá từ trên xuống dưới, nhưng đấy là bệnh nghề nghiệp, vừa quan sát vừa đưa ra nhận xét mang tính chuyên nghiệp, khác hoàn toàn với kiểu nhìn của Hướng Trì.
Giang Thừa Nguyệt không muốn để ý đến anh ta, xoay người định đi, nhưng lại bị đối phương kéo lại.
Có vẻ Hướng Trì đã say,