Dịch: Mạc Nguyệt
Buổi chiều Nancy & Deer có buổi triển lãm, Lộ Hứa điều Vương Tuyết đến đó chủ trì, mình thì tới live house của Tống Quân.
“Yo, hôm nay không mời đã chủ động tới à?” Tống Quân rất ngạc nhiên.
“Ừm.
Ngày kia phải về Đức tham gia một show thời trang, không thể không đi.”
Tuần lễ thời trang thu đông đã cận kề, các nhà thiết kế của những thương hiệu lớn đều bận rộn, Lộ Hứa cũng không ngoại lệ.
Khoảng thời gian này, anh phải bay đi bay lại rất nhiều nơi trên thế giới.
Từ lâu anh đã quen với cuộc sống như vậy, giống như chim di cư quen với việc không dừng lại ở một nơi quá lâu.
Nhưng năm nay có gì đó khang khác.
Có gì đó khiến anh bận lòng, gắn chặt anh với mảnh đất này.
Lâu nay anh luôn theo đuổi tự do, nhưng bây giờ lại không ghét cảm giác này, thậm chí còn mong được níu giữ; giống như con chim ưng phiêu du đã lâu đột nhiên tìm được điểm đậu, không nỡ bỏ bản tính hoang dã, nhưng cũng luyến tiếc bến đỗ ấm áp.
Tống Quân nhìn anh với vẻ hứng thú, “Lo cho ai à? Cần tôi trông nom giúp không? Sợ người ta bị bắt nạt hả?”
Lộ Hứa chau mày, đôi mắt lam hấp háy, “Cậu nhận ra à?”
Tống Quân bật cười, “Hỏi thừa.
Bàn về thiết kế với nghệ thuật thì tôi không bằng cậu, nhưng mảng này ấy à, tôi mở từ bar tới live house, từng gặp bao nhiêu người, có thế cũng không hiểu thì thành sống uổng rồi còn gì.”
Anh ta lại nhắc: “Cả hôm đó nữa.
Rốt cuộc cậu muốn người ta đeo khuyên tai trái hay tai phải? Mỗi thế mà cũng vần vò mãi, chỉ có nhóc đó chịu nổi cậu thôi.”
Lộ Hứa không để ý đến lời chế giễu của anh ta, quay đi nhấm rượu của đối phương, “Khó uống.”
Giờ này chắc lễ hội âm nhạc bắt đầu rồi.
Thật mong chờ sự trưởng thành của em ấy.
– Anh nghĩ bụng.
“Thế hồi đầu ai bảo với tôi là Giang Thừa Nguyệt rất quê?” Tống Quân cười hỏi.
“Thay đổi quan điểm rồi à? Tôi thật tò mò, người kiêu ngạo như cậu chẳng lẽ còn đem cả cái kiêu ngạo đó vào chuyện tình cảm?”
“Không thì sao?” Lộ Hứa liếc xéo anh ta.
Đúng là ban đầu anh không vừa mắt Giang Thừa Nguyệt.
“Cậu không hiểu đâu.” Lộ Hứa lắc đầu, “Em ấy không thích tôi.”
Không chỉ là vấn đề thích hay không thích, còn một chuyện khác anh vẫn chưa xác định được.
“Cậu chưa hỏi làm sao biết người ta không thích mình? Thật chẳng giống phong cách của nhà thiết kế Lộ chút nào.” Tống Quân phì cười.
Lộ Hứa nhướng mắt, “Thế phong cách của nhà thiết kế Lộ phải thế nào? Cậu biết à?”
Ngoài bố mẹ mình, anh chưa từng gặp tình yêu nào khác, nên khi đến lượt mình va phải tình yêu, anh rất lúng túng, rồi lại không muốn thừa nhận điều này.
“Lộ Hứa mà tôi quen là nhà thiết kế trẻ hứng lên một cái là xin nghỉ việc ở thương hiệu lớn Blue Blood luôn.
Hồi đó cậu bị chửi nhiều lắm đúng không?”
Tống Quân quen Lộ Hứa khá sớm, đã chứng kiến anh trải qua nhiều sóng gió.
Năm ấy, sau khi nghỉ việc, anh bị vô số người chỉ trích, có người nói anh chỉ là một nhà thiết kế quèn không biết mưu tính cho tương lai, có người chê anh không biết kiềm chế cá tính thì sau này không thành công được, còn có người bảo anh quá nông nổi, không thiết kế nổi tác phẩm nào ra hồn.
Nhưng đáng tiếc, cuối cùng những tiếng nói đó đều mất tăm mất tích.
Nancy & Deer đạt được thành công to lớn, nổi lên như một hiện tượng lúc bấy giờ.
Đến nay vẫn không có ai tái tạo được thành tích huy hoàng ấy.
Mà Lộ Hứa chính là người sáng tạo nên thương hiệu Nancy & Deer này.
Tống Quân đẩy ly rượu trước mặt về phía Lộ Hứa, “Muốn biết người ta có thích hay không khó lắm sao? Hỏi là được mà.
Mạnh dạn lên đi, có gì mà phải rén thế? Giang Thừa Nguyệt nghe lời cậu răm rắp, chuyện này có gì phải lo?”
Lộ Hứa chỉ cảm thấy rượu này cay xè, không để ý rằng đây chính là “thủ phạm” khiến anh say túy lúy hôm mới đến Ninh Thành.
Dường như anh đã tìm lại được cảm xúc khi thành lập Nancy & Deer năm ấy, khi chẳng có gì trong tay, chỉ có lòng dũng cảm và nhiệt huyết chảy tràn trong người.
Lộ Hứa bấm điện thoại gọi tài xế, sau đấy chiếc Maserati phóng thẳng tới nơi tổ chức lễ hội âm nhạc Juice.
*
Đúng như dự đoán của ban tổ chức, màn biểu diễn của ban nhạc Hồng Linh đã khiến bầu không khí sôi động hẳn lên.
Những người hâm mộ vượt ngàn dặm xa tới đây đang lắc lư điên cuồng theo điệu nhạc, cờ cổ vũ được vẫy khắp sân, liên tục có người ở hàng trước bị chèn xuống hàng sau, có người còn quàng vai người bên cạnh cùng quẩy.
Ban nhạc Hồng Linh đã làm trọn vai trò khuấy động sân khấu, sau đấy còn hát thêm hai bài theo lời yêu cầu nhiệt tình của người hâm mộ.
Phần trình diễn của họ vừa mới kết thúc thì Lộ Hứa đến nơi.
Anh không thích đám đông nên đứng ở xa, nhìn tấm màn đen được hạ xuống.
Ban nhạc tiếp theo bắt đầu chuẩn bị.
Nhóm biểu diễn thứ hai là Mộng Độ.
Người hâm mộ đã thấm mệt sau một hồi quẩy nhiệt tình.
Tiếng nói chuyện xôn xao dần to lên.
“Tiếp theo là ai đấy? Chưa nghe tên bao giờ, có biết hát không vậy?”
“Mau qua đi.
Tôi bỏ tiền đến lễ hội âm nhạc không phải để xem cái này.
Toàn nhét mấy cái nhóm vớ vẩn vào, xem phát mệt.”
“Chỉ muốn xem ban nhạc mà mị thích thôi hiu hiu.
Nhóm nào đây? Sao lại để họ lên sân khấu, còn chẳng có tên trên poster nữa.
Sao phải bỏ thời gian ra xem cái này? Không thích, mau xuống đi.”
Lộ Hứa nghe họ bàn tán tự dưng thấy hơi bực.
Anh hiếm khi tranh cãi với người khác, vì cảm thấy không cần thiết phải hạ thấp bản thân như thế.
Nhưng đến đây rồi, tự dưng anh lại muốn xắn tay áo xông lên đôi co với họ.
Anh cố kìm nén ham muốn đó, siết chặt vòng da thuộc màu đen đeo trên tay phải.
Chiếc vòng này có một đôi, chất liệu bình thường nhưng thiết kế khá đẹp, nên dù thương hiệu này bán giá cắt cổ, anh vẫn mua hai cái vì thấy thích.
Chiếc anh đưa cho Giang Thừa Nguyệt là kiểu dáng dành cho nữ.
Cuối cùng màn sân khấu cũng được kéo lên, Mộng Độ đã chuẩn bị xong xuôi, xuất hiện trước mắt khán giả.
Không có tiếng hoan hô, không có sự mong chờ.
Cả trảng cỏ im phăng phắc.
Lộ Hứa đứng ở đằng xa, học theo văn hóa rock vừa mới tra được, làm một cử chỉ tay như đang đùa với Giang Thừa Nguyệt.
Cùng lúc đó, Giang Thừa Nguyệt giơ cao tay phải, vòng tay da đỏ trông vô cùng bắt mắt.
Ở đằng xa, Lộ Hứa cảm thấy như có dòng điện xẹt qua cổ tay mình.
Anh không biết cậu có nhìn thấy mình hay không, nhưng vào khoảnh khắc vừa rồi, anh nghe rất rõ tiếng tim mình đập rộn ràng.
Giang Thừa Nguyệt đã đoán trước được tình cảnh lạnh nhạt này nên không chần chừ gì nữa, gập cổ tay gõ dùi lên mặt trống.
Tiết tấu chậm rãi như đang gõ lên trái tim của những khán giả có mặt tại hiện trường.
Không phải chỉ có tiết tấu nhanh mới tạo được sự cộng hưởng, tiết tấu chậm có thể xoa dịu sự mệt mỏi của khán giả rồi dần dần khiến họ xuôi theo.
Tiếng nhạc lầy lội pha chút dí dỏm vang lên, mở đầu với giai điệu mang ý trào phúng, tạo cảm giác mới lạ và đặc biệt.
Có người rướn cổ để xem đó là tiếng của nhạc cụ nào.
Anh Ngầu đang cầm một chiếc otamatone[1], loại nhạc cụ kỳ lạ đó há miệng, thu hút sự chú ý của tất cả khán giả có mặt tại đó.
Giang Thừa Nguyệt kéo micro xuống, “Xin mọi người hai phút để làm quen một chút nhé.”
“Mộng Độ.” Tôn Mộc Dương lạnh lùng cất tiếng.
Cùng lúc đó, không chờ khán giả phản ứng lại, Giang Thừa Nguyệt hất chân một cái, lá cờ đội nền đen hoa văn màu đồng nảy lên tay cậu.
Lá cờ được tung cho Mạnh Triết rồi chuyền sang giọng ca chính Tôn Mộc Dương.
Tiếng cờ phất trong gió vang lên đồng thời với tiếng trống.
“Woo! Ngầu!” Có khán giả hô lên đầy thích thú.
Tiếng keyboard cắt ngang âm thanh dí dỏm của otamatone.
Màn biểu diễn của Mộng Độ tại lễ hội âm nhạc chính thức bắt đầu.
Màn hình led sau lưng họ đột nhiên sáng lên.
Lộ Hứa vừa nhìn đã nhận ra ngay đây là bản thiết kế mình vẽ.
Anh nhoẻn miệng cười.
Người hâm mộ đằng trước anh nói: “Khá phết!”
“Tuyệt quá! Bài này high được đấy!”
“Tưởng chỉ là ban nhạc câu giờ thôi, ai ngờ lại cháy thế này!”
Giang Thừa Nguyệt đập tay với Lý Tuệ rồi dậm chân phải, tạo ra một loạt tiếng trống trầm dày đặc.
Lộ Hứa đứng đằng xa thấy cậu ở gần người chơi ghita như vậy thì lại xụ mặt.
Lần này Mộng Độ biểu diễn một bài rock tiếng Anh, cũng là ca khúc mới sáng tác của họ.
Cuối tháng Tám gió to, những dải đen trên bộ trang phục đen trắng của Giang Thừa Nguyệt bay múa theo động tác gõ trống của cậu.
Dụng ý thiết kế và phối đồ của Lộ Hứa đã được thể hiện trọn vẹn vào giờ phút này.
Mọi sắp đặt, bố trí của anh đều được thực hiện.
Anh thích công việc thiết kế, thích nhìn người mẫu mặc trang phục do mình thiết kế,