Dịch: Mạc Nguyệt
Lễ hội âm nhạc được tổ chức vào lúc chạng vạng, nên khi Lộ Hứa nói chuyện điện thoại với Tống Quân, công viên đã lên đèn, phủ một vầng sáng nhẹ lên rừng cây, hòa cùng ánh hoàng hôn khiến nơi đây đẹp tựa cõi mơ.
Tống Quân vẫn đang ở live house Sky Color, xung quanh toàn tiếng nói chuyện ồn ào.
“Cậu đã làm gì? Nhóc ấy lễ phép lắm mà, cùng lắm là không thích cậu thôi, sao lại ghét đồng tính được? Khoa trương quá vậy.”
Đám đông dần tản đi, lều bạt xung quanh cũng lần lượt được tháo dỡ.
Chúc Quả, người phụ trách của Juice, thấy Lộ Hứa ăn mặc thời thượng nên định tiến lên trò chuyện vài câu, nhưng vừa lại gần đã bị tài xế của anh cản lại.
“Có gì khác nhau?” Lộ Hứa hỏi rất hùng hồn.
“Em ấy chạy đi rồi, em ấy không thích tôi.”
Tống Quân cạn lời.
Anh không hiểu nổi logic của nhà thiết kế Lộ.
Lộ Hứa cúp máy vì vừa nhận được tin nhắn của Giang Thừa Nguyệt.
[Măng] Hello, deer.
Còn biết nhắn tin cơ đấy.
Trái tim vừa mới rơi xuống đáy vực của Lộ Hứa lại được kéo lên.
Anh không trả lời tin nhắn mà gọi thẳng cho cậu.
Lần trước cậu đã cài đặt anh thành người liên hệ đặc biệt, nói là sẽ không có chuyện không nhận cuộc gọi của anh, vì anh không phải tin xấu.
Lộ Hứa chưa kịp nghĩ nhiều thì đầu dây bên kia đã có người nhận cuộc gọi.
Trong ký ức của anh, đây có lẽ là lần Giang Thừa Nguyệt tích cực nghe máy nhất.
Phần lớn thời gian cậu cứ nghe thấy chuông báo có cuộc gọi đến là đờ đẫn nhìn điện thoại, chờ chuông tự tắt mới nhắn tin cho đối phương, lễ phép hỏi có chuyện gì.
Anh đã tận mắt chứng kiến rất nhiều lần.
Thế nên, trừ những lúc thiết kế, đây là lần đầu tiên anh thấy đắc ý vì được đối xử đặc biệt.
Anh ném hết mấy câu vừa nói với Tống Quân ra khỏi đầu, hỏi thẳng: “Đang ở đâu?”
“Anh à, em còn có việc, anh cứ về trước đi, lát nữa em về sau.” Giọng cậu hơi mang âm mũi.
Chút đắc ý vừa mới nhen nhóm trong lòng Lộ Hứa lập tức bị vùi dập.
“Muộn thế này rồi còn định đi đâu? Lại chơi với mấy người bạn kia của cậu à? Mai anh đi sớm, cậu về muộn quá sẽ quấy rầy anh.”
Nhân viên của Nancy & Deer khi nói chuyện với Lộ Hứa đều hết sức thận trọng.
Trừ mấy ngày mới quen biết, lúc ở bên Giang Thừa Nguyệt, hiếm khi anh có những cảm xúc mang tính công kích thế này.
Sau khi cúp máy, anh đến bãi đỗ xe, vừa định lên xe ra về thì trông thấy vài gương mặt quen thuộc, chính là tay ghita và người chơi bass cùng ban nhạc với Giang Thừa Nguyệt.
Mạnh Triết có vẻ sợ anh, chỉ rụt rè gật đầu chào từ xa.
“Thừa Nguyệt không đi cùng các cậu à?” Lộ Hứa hỏi.
“Hả?” Mạnh Triết ngơ ngác, “Không, cậu ấy bảo có việc nên đi trước rồi.”
Lộ Hứa lên xe, gật đầu với tài xế rồi nhìn đăm đăm vào màn sương phía xa, đôi mắt lam tối tăm nhìn không thấu cảm xúc.
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Giang Thừa Nguyệt gửi cho anh nhãn dán hình husky che mắt lăn lộn dưới đất.
Anh ghét chó, nhưng lúc này gương mặt căng chặt vẫn hơi thả lỏng, cười lạnh lùng, bắt đầu nghĩ xem lúc về nên dạy bảo cậu thế nào.
*
Giang Thừa Nguyệt ôm cái trống quý báu của mình, kẹp dùi trống, mặc nguyên bộ đồ Lộ Hứa chọn cho mình, chạy hùng hục vào bệnh viện khám gấp.
Trong lúc ngồi chờ, cậu lót mười mấy tờ giấy rồi mới dám ngồi xuống ghế, sợ làm bẩn quần áo của Lộ Hứa.
Lần này vẫn là bác sĩ quen thuộc nọ.
Khéo làm sao, bác sĩ cũng nhớ cậu.
“Cậu nhìn mình đi, đã bảo phải hạn chế khóc rồi mà.” Bác sĩ gắp bông thấm cồn lau vùng nổi mẩn đỏ xung quanh mắt cậu.
“Đau không?”
“Cũng không đau lắm.”
Giang Thừa Nguyệt vốn là người giàu cảm xúc, bệnh dị ứng buộc cậu phải kìm nén, muốn cũng không được khóc, nhưng cậu lại thường bị kích thích bởi những câu nói rất bình thường.
Bác sĩ phẩy tay, “Không đau không ngứa thì cứ kệ nó, qua vài ngày là khỏi thôi.”
“Vài ngày…” Giang Thừa Nguyệt đắn đo, “Thế nếu uống thuốc thì có hiệu quả nhanh gấp đôi không ạ?”
“Cái gì cơ? Cậu tưởng mình quyết định được chuyện này à? Cơ địa dị ứng thì phải kiên nhẫn chờ! Cũng có xấu lắm đâu, thằng nhóc này thật là, bận tâm vẻ ngoài thế cơ à?”
Giang Thừa Nguyệt ôm trống, bị bác sĩ đuổi ra ngoài.
Cậu đứng cạnh cửa phòng khám, không biết nên đi đâu.
Gió bão thổi cả đêm, nhưng trời không mưa.
Giang Thừa Nguyệt ngủ tạm trong căn hầm mà ban nhạc thuê, sáng sớm hôm sau thức dậy thấy mắt đã bớt sưng.
Hôm qua, lễ hội âm nhạc Juice làm mếch lòng rất nhiều ban nhạc.
Mộng Độ không nói gì không có nghĩa các ban nhạc khác cũng chịu nhịn.
Có người đăng bài trong diễn đàn mê âm nhạc, bóc phốt ban tổ chức có thái độ hời hợt với các ban nhạc, trong đó có cả cuộc nói chuyện giữa Mộng Độ và người trong ekip Juice.
Fans mê nhạc rock rất phản cảm với hành vi này, tuy không đông lắm nhưng họ vẫn mắng ban tổ chức một trận té tát.
Lúc này, Mộng Độ vốn rơi vào tình cảnh éo le, thứ tự lên sân khấu không thuận lợi, thời gian biểu diễn bị rút ngắn, một lần nữa được chú ý.
Giang Thừa Nguyệt mở điện thoại lên xem, thấy số người theo dõi kênh video của Mộng Độ tăng từ năm, sáu nghìn lên mười nghìn, tất cả đều là người hâm mộ đã xem clip họ biểu diễn trực tiếp ở lễ hội âm nhạc.
[Tay trống cố lên! Sau này sẽ có cơ hội biểu diễn tốt hơn.
Tiết mục của các cậu tuyệt lắm!]
[Nhóm này thực lực mạnh thiệt, chỉ 2 phút đã khiến khán giả bùng nổ.
Ban nhạc là thế, không bàn đến những thứ hư ảo, có thực lực hay không cứ xem sức hút khi diễn trực tiếp là biết.]
[Tui theo dõi Giang Thừa Nguyệt cũng được một thời gian rồi, hình như cậu ấy thường xuyên mặc đồ của Nancy & Deer đúng không?]
[Mị phát hiện Giang Thừa Nguyệt ăn mặc có gu lắm nhé.
Ở lễ hội âm nhạc hôm qua, cái bộ cậu ấy mặc cực kỳ hợp với bài hát và sân khấu, khuyên tai cũng đẹp.
Mị vừa tra rồi, đó là khuyên tai bản giới hạn vừa mới ra mắt mùa này của Nancy & Deer, muốn có một đôi như thế quá, nhưng mà khó “săn” lắm í!Toàn ưu tiên khách VIP thui hiu hiu.
Chẳng biết có mua được không nữa.]
Hôm qua mới tung ra? Bản giới hạn mùa này?
Nhưng Giang Thừa Nguyệt đã có nó từ mấy ngày trước rồi.
Lúc Lộ Hứa đưa cho cậu, anh thản nhiên như thể đó là món đồ rất bình thường.
Nay xem ra cậu là người đầu tiên có được nó?
Giang Thừa Nguyệt ra ngoài từ sớm, bắt chuyến buýt đầu tiên về căn nhà cũ của nhà họ Lộ, mở cửa ra, bước vào nhà.
Sân ngoài rất yên ắng, chiếc ghế treo bám đầy bụi đất và lá cây, chắc là vì tối qua có gió bão.
Năm ngoái Lộ Hứa đã thuê người thiết kế lại sân này.
Giang Thừa Nguyệt mù tịt về thẩm mỹ, nhưng cậu lo mấy mảnh