Edit: Lafite
Cơm chùa? Lục Tịnh An nghi ngờ đánh giá Phỉ Minh Sâm.
Cậu ta thì ngược lại, biểu tình vẫn bình thường, làm cho Lục Tịnh An không nhìn ra điều gì. Chỉ có đầu ngón tay cầm bút của cậu ta hơi dùng sức nên có chút trắng bệch, tiết lộ cậu ta đang có phần căng thẳng.
Lục Tịnh An mím môi, cúi đầu nghịch miếng giấy gói kẹo trong tay.
Cô vẫn chưa quên Lục Tuyết Cầm có ấn tượng tốt vô cùng với người này, chắc chắn mẹ cô rất hoan nghênh cậu ta qua ăn.
Nhưng mà…
“Không tiện sao?” Thấy cô không đáp lại, Phỉ Minh Sâm hỏi.
Lục Tịnh An lại liếc cậu một cái, thực ra thỉnh thoảng ghé ăn bữa cơm cũng không có gì, dù sao đều là hàng xóm. Nhưng với mối quan hệ hiện tại của bọn họ, mời cậu ta về nhà ăn cơm, cô luôn cảm thấy có chút là lạ…
“Ting ting ting --”
Ngay lúc cô đang phân vân, điện thoại cô bỗng vang lên. Cô vừa cầm lên thì thấy, là bà Lục Tuyết Cầm, mẹ cô.
Lục Tịnh An xoay người, đưa lưng về phía Phỉ Minh Sâm nghe điện thoại.
“An An, con về nhà chưa?” Giọng nói của Lục Tuyết Cầm truyền tới.
Nghe mẹ hỏi vậy, Lục Tịnh An có hơi chột dạ, chuyện cô đưa bài ghi chép cho Phỉ Minh Sâm vẫn luôn không nói với mẹ, chứ đừng nói đến việc hôm nay đưa cậu ta về nhà.
“Dạ, sắp.” Cô trả lời qua loa, chưa nói với bà thật ra cô đang ở cách vách.
“An An, xin lỗi, tối nay không biết mấy giờ mẹ mới có thể trở về, con đặt thức ăn bên ngoài được không?” Ai ngờ, Lục Tuyết Cầm lại cũng không ở nhà.
“Sao vậy?” Lục Tịnh An không khỏi nhíu mày, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không phải, bạn mẹ hẹn tới thẩm mỹ viện làm vài liệu trình, không ngờ lại tốn thời gian tới vậy. ”
Giọng nói của Lục Tuyết Cầm mang theo mấy phần rầu rĩ, tựa như bởi vì mình đi thẩm mỹ viện mà tối nay không thể làm cơm cho cô.
Chân mày Lục Tịnh An khẽ thả lỏng, mẹ cô có thể ra ngoài đi dạo, biết thêm vài người, cô hiển nhiên tán thành hết mình.
“Vâng, con đã biết, vậy mẹ không nên về quá trễ, chú ý an toàn.”
Lại nói thêm vài câu, cô đồng ý nhất định sẽ ăn bữa tối, lúc này Lục Tịnh An mới cúp điện thoại, kết quả vừa quay đầu lại, liền chống lại ánh mắt của Phỉ Minh Sâm.
Nghĩ đến đề tài mới vừa nãy của hai người, cô không khỏi nhún vai, “Cậu nghe được rồi hả?”
Phỉ Minh Sâm chỉ có thể cười khổ, biết mình thừa dịp ăn cơm chùa, mượn cớ bồi dưỡng tình cảm, nguyện vọng như thế cứ rơi vào khoảng không.
“Vậy cậu tính giải quyết bữa tối thế nào?”
“Không biết.” Lục Tịnh An lại nhai một viên kẹo, “Chắc là đi ra ngoài tìm cái gì ăn.”
Cô bỏ viên kẹo vào miệng ngậm, một bên má liền phồng lên, nhìn cô có một chút tính trẻ con, rơi vào mắt Phỉ Minh Sâm, cậu cảm thấy cô hết sức đáng yêu.
Trong lòng cậu có quyết định, khép lại laptop, đứng dậy đi về phía tủ lạnh.
Mẹ cậu, Lâm Tố Vân, có thói quen nhét đầy ắp trong tủ lạnh, rồi định kỳ dọn dẹp, cho nên nhà cậu chưa bao giờ thiếu nguyên liệu nấu ăn mới.
“Vậy thì nếm thử tay nghề của tôi nhé?” Cậu mở cửa tủ lạnh, thuận miệng hỏi.
Lục tịnh An nghe vậy, không nhịn được quay đầu nhìn cậu ta, “Cậu còn biết nấu cơm?”
“Biết một chút thôi.” Phỉ Minh Sâm gật gật đầu, nhìn nguyên liệu nấu ăn trên tay, tự hỏi nên làm gì ăn thì tốt.
Lục Tịnh An thật ngạc nhiên, có chút không dám tin tưởng.
Người cha cặn bã của cô là một người đàn ông gia trưởng điển hình, ông ta không bao giờ nấu cơm chứ đừng nói là làm việc nhà, cho nên theo quan niệm của Lục Tịnh An, đàn ông không bao giờ biết nấu cơm.
Nhưng nếu cậu ta biết, vậy thì tại sao còn muốn đến nhà cô ăn cơm chùa nhỉ?
Như đoán được cô sẽ nghĩ gì, Phỉ Minh Sâm bình tĩnh bổ sung thêm: “Vì tôi cảm thấy phiền phức.”
Thế là vì lười hử? Lục Tịnh An trợn trừng mắt, xem như miễn cưỡng tiếp nhận lý do này.
Cơ mà…. Cậu ta biết nấu ăn thật đấy hả? Cô không khỏi cảm thấy hoài nghi.
Phỉ Minh Sâm mải bận rộn trong bếp còn Lục Tịnh An mải nghe ngóng động tĩnh bên trong, cô nhẹ nhàng lê dép, rón rén bước tới.
“Cậu đang làm gì đó?” Phỉ Minh Sâm nhíu mày hỏi.
Lục Tịnh An vừa ló vào, đã bị tóm lại. Cô không tiện trốn nữa, đành phải bỏ tay vào túi, bày ra dáng vẻ không để ý tới đứng thẳng người.
“Không tin tưởng tay nghề của tôi à?” Phỉ Minh Sâm liếc mắt một cái là thấy cô.
Lục Tịnh An đá đá mũi chân, không trả lời, coi như ngầm chấp nhận.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cậu đói bụng.”
Thiếu niên liếc nhìn cô, lại nhẹ nhàng cười một cái, đưa tay ra đánh một cái lên mũi cô.
“Cậu!”
Lục Tịnh An bị đánh lén thành công, không khỏi trừng mắt liếc cậu ta, nhưng nhìn cậu ta đang vội, cô lại không được tự nhiên nhìn sàn nhà, hỏi: “Có cần giúp gì không?”
Phỉ Minh Sâm tốt xấu gì cũng là người bị thương, cô cái gì cũng không làm ngồi chờ ăn, khó tránh khỏi có hơi áy náy.
Vẫn còn may là Phỉ Minh Sâm không khách khí với cô.
“Biết thái thức ăn không?” Cậu ta hỏi.
“Đương nhiên.”
Vì thế, Lục Tịnh An xắn tay áo, ở trong phòng bếp cùng làm với cậu ta.
Không thể không nói, động tác xào rau của