Edit: Kir
“Cậu… Cậu chuyển hay không chuyển đâu có liên quan gì đến tôi?” Lục Tịnh An cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói.
Tầm mắt nhìn xuống mới chú ý tới tay mình vẫn luôn bị cậu nắm chặt, cô vội rút lại, mang theo vài phần tức giận mà trừng mắt về phía cậu.
Phỉ Minh Sâm ngẩng đầu lên nhìn trời, giả vờ như chẳng có chuyện gì.
“Reng reng reng …”
Trong lúc hai người đang giằng co, tiếng chuông báo chuản bị vào lớp vang lên.
Lục Tịnh An nhìn thoáng qua dãy lầu vang lên tiếng chuông, thấy Phỉ Minh Sâm không có ý định nhúc nhích gì thì tức giận nói: “Vào học rồi, cậu còn không đi hả?”
Phỉ Minh Sâm nhướng mày nhìn cô: “Vậy cùng nhau trở lại?”
Cậu không từ bỏ ý định kéo cô quay trở về phòng học, dù sao bọn họ ngồi cùng bàn, lý do ở chung tốt như vậy, không thể lãng phí một cách vô ích được.
“Tôi đã nói là không đi.” Lục Tịnh An khoanh tay, vẻ mặt chống cự.
Thấy cô bướng bỉnh như vậy, Phỉ Minh Sâm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy tiết của thầy Cố Lâm cậu có đi không?”
Lục Tịnh An ngừng một lát, nghi hoặc mà quan sát cậu, chỉ thấy lúc này giọng điệu của cậu có chút quái dị.
Có điều cô cảm thấy mình cũng không cần thiết phải… nói dối vì loại chuyện này. Cô gật đầu: “Đương nhiên.”
Phỉ Minh Sâm âm thầm bĩu môi, tuy đáy lòng rất không thoải mái nhưng vẫn nói: “Cậu không cảm thấy cậu chỉ đi học tiết của thầy Cố Lâm như vậy thì có ảnh hưởng rất không tốt với thầy ấy sao?”
Nghe vậy, Lục Tịnh An không khỏi giật mình.
“Tại sao lại ảnh hưởng không tốt?”
Nhìn sắc mặt cô lộ vẻ khẩn trương, Phỉ Minh Sâm mím môi, vẻ mặt có chút căng thẳng.
“Chuyện này không phải rất dễ hiểu sao? Nhiều thầy cô như thế nhưng cậu chỉ tham gia tiết của thầy ấy, đãi ngộ đặc thù như vậy…” Nhận ra giọng điệu của mình có hơi gay gắt, Phỉ Minh Sâm khắc chế lại một chút, nói: “Cậu nghĩ người khác sẽ nghĩ như thế nào?”
Lục Tịnh An cau mày một cái: “Người khác nghĩ thế nào thì liên quan gì đến tôi? Tôi chẳng quan tâm.”
“Nhưng làm sao cậu biết được thầy Cố Lâm không quan tâm chứ?” Phỉ Minh Sâm nhìn chằm chằm cô, “Thầy ấy là một giáo viên được ưa thích, vốn là có rất nhiều học sinh nữ thích thầy ấy, mà cậu…”
Cậu dừng một chút, vứt cảm giác hơi không vui kia qua một bên, “Cậu biểu hiện rõ ràng như vậy, có thể thầy Cố không để ý nhưng các thầy cô khác và ban giám hiệu nhà trường thì sao? Liệu bọn họ có để ý rồi lén gây sự với thầy ấy trong tối hay không?”
Nhất thời Lục Tịnh An không thể phản bác gì, bị cậu phân tích như vậy, cô mới phát hiện bản thân làm vậy thật sự có hơi không ổn.
Dù gì bây giờ cũng đã khác xưa, thầy Cố không còn là giáo viên dạy kèm ở nhà của mình cô nữa rồi. Tuy quan hệ giữa cả hai vẫn là thầy ttrò nhưng lúc này thầy Cố đã làm giáo viên ở trường học, nhất định sẽ có nhiều băn khoăn. Cô làm như vậy đúng là không tốt với thầy ấy.
Cô gái nhíu chặt chân mày, toát ra một chút ảo não. Điều này khiến Phỉ Minh Sâm nhìn mà bộc phát cảm giác khó chịu trong lòng.
“Cho nên, theo tôi về lớp học đi.” Cậu đưa tay ra với Lục Tịnh An, “Cứ như vậy thì các thầy cô khác sẽ không lấy chuyện này tới gây phiền phức cho thầy ấy nữa.”
Lục Tịnh An nhìn cậu, rũ mi nhìn cậu đưa tay về phía mình. Bàn tay của chàng trai rất đẹp, đốt ngón tay rõ ràng, trắng trẻo mảnh khảnh, lòng bàn tay hồng hào khỏe mạnh.
Cậu nhìn cô, trong mắt mơ hồ toát lên vẻ chờ mong.
Lục Tịnh An cắn cắn môi, sau đó vỗ tay cậu đẩy ra.
Ngay khi Phỉ Minh Sâm cho rằng mình thuyết phục thất bại, hơi mỉm cười thì cô gái đã vượt qua cậu, tay đút túi quần đi về phía cửa sân thượng.
Cậu không khỏi sửng sốt, mà Lục Tịnh An thấy cậu không đi theo thì quay đầu nhìn cậu một cái: “Cậu tính đi trễ đấy hả?”
Nói rồi cô xoay người xuống khỏi sân thượng.
Thấy vậy, Phỉ Minh Sâm không khỏi cười khẽ, nhấc chân theo sau cô, cùng cô sóng vai đi xuống cầu thang.
Khi đến chỗ bước vào hành lang, Lục Tịnh An dừng chân, quay đầu nhìn cậu một cái, nói: “Cậu đi trước đi.”
Biết cô tránh hiềm nghi, dù không cam tâm tình nguyện cho lắm nhưng Phỉ Minh Sâm hiểu rõ cơm là phải ăn từng miếng từng miếng, không thể làm gì khác hơn là nghe lời đi trước.
Ngay sau đó hai người một trước một sau trở về phòng học, cũng không có ai phát hiện khác thường của bọn họ.
Đối với việc Lục Tịnh An đột nhiên quay lại lớp học, bạn cùng lớp cũng không có phản ứng gì. Dù sao trải qua hai tuần vừa rồi, Lục Tịnh An chưa bỏ một tiết nào, tuy ban đầu mọi người có hơi kinh ngạc nhưng lâu dần cũng quen.
Lục Tịnh An ngồi tại chỗ, lại cảm giác có chút không được tự nhiên.
Chủ yếu là sự hiện diện của người ngồi cùng bàn quá mạnh mẽ, cô không còn nhớ được tình hình cùng học Toán trước kia là như thế nào, chỉ biết lúc này ngồi ở bên cạnh cậu, cô rất khó để không chú ý tới cậu, điều này làm cho cô có chút cảm giác buồn bực.
Cô khóa tầm mắt lại, duỗi thẳng lưng, chăm chú nhìn giáo viên trên bục giảng, tập trung tinh thần, dần dần trái lại có thể lắng nghe hết lời giảng bài.
Phỉ Minh Sâm xoay bút, thoáng nghiêng đầu nhìn qua dáng vẻ chuyên chú nghiêm túc của thiếu nữ, cậu ngoéo môi một cái, cũng cúi đầu tiếp tục chép bài.
Hai người ngồi gần như vậy, Lục Tịnh An lại có thói quen ngồi một mình, tinh thần vừa thả lỏng thì thân thể liền vô thức đụng trúng cậu ở bên này.
Phỉ Minh Sâm liếc mắt nhìn, khi phát hiện đây là cô là cử động trong vô thức của cô, đáy lòng khẽ nhúc nhích, cũng không hề nhắc nhở.
Hai người cứ thế cùng học hết một ngày, trong thời gian đó Lục Tịnh An cố ý không nói chuyện với cậu, biểu thị phân rõ giới tuyến, Phỉ Minh