Edit: Kir
Bên hông bỗng nhiên bị đạp một cước, gã đàn ông vốn đang tính sờ mặt Thư Nghiên cứ thế ngã dúi người vào bụi hoa. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.
“Mẹ nó, đứa nào dám đánh con mẹ nó lén ông đây hả?” Sau khi hét thảm một tiếng, gã đàn ông hùng hổ đứng lên.
“Lục… bạn Lục…” Thư Nghiên với vẻ mặt kinh hoảng, khi thấy Lục Tịnh An thì không khỏi ngẩn ra.
Lục Tịnh An nhìn cô ta một cái, kéo cổ tay cho cô ta đứng lại phía sau để cô che chở.
“Là mày! Cái con ranh thối này!” Gã đàn ông bò ra khỏi bụi hoa, muốn lao tới bắt lấy Lục Tịnh An.
Làm sao Lục Tịnh An có thể cho hắn ta cơ hội đó. Cô lạnh lùng nhìn hắn, chân dài tung thêm một cú, đạp thẳng vào ngực gã đàn ông kia khiến cho hắn lại tiếp tục ngã lăn xuống bụi hoa.
Lần này ngã hơi thê thảm, mặt mũi hắn ta đều bị cành cây sắc nhọn cắt trúng.
Trên lối đi bộ, Phỉ Minh Sâm vốn chạy ở phía sau Lục Tịnh An, lúc này thấy xe cô dừng ở ven đường thì cậu cũng ngừng lại. Từ xa nhìn thấy cảnh này thì cậu vội vã quăng xe chạy tới.
Mà bác Lâm cũng xuống xe chạy qua.
Tên công đồ kia khẽ ôm mặt và ngựa đứng dậy, lần này ánh mắt nhìn Lục Tịnh An thêm vài phần dè chừng, lại thấy mấy người bác Lâm chạy tới thì không khỏi hoảng sợ.
“Mày.. Bọn mày chờ đó!”
Để lại lời đe dọa, hắn ta xoay người chạy vào trong vườn hoa, chạy chối chết ra khỏi công viên từ một đầu khác.
“Cô An, các cô không sao chứ?” Bác Lâm có chút khẩn trương hỏi han.
Lục Tịnh An lắc đầu, liếc mắt nhìn Thư Nghiên. Thư Nghiên có vẻ còn chưa bình tĩnh lại, ngơ ngác nhìn cô, trong mắt toát lên vài phần sùng bái.
“Cậu có ổn không?”
Lục Tịnh An khẽ nhíu nhíu mày, vừa định hỏi cô ta thì cánh tay đột nhiên bị nắm lấy, giọng nói quen thuộc của chàng trai vang lên bên tai. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.
Quay đầu nhìn lại liền thấy Phỉ Minh Sâm đã đi tới bên cạnh cô từ lúc nào, mặt mày căng thẳng nhìn cô, quan sát khắp người.
Lục Tịnh An nhìn cậu kỳ quái, là cô đánh tên kia mà, có thể có chuyện gì cơ chứ? Cậu ta nên quan tâm Thư Nghiên mới đúng chứ?
Nhưng không thể phủ nhận là khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng khẩn trương của cậu thì trong lòng cô như có một dòng nước ấm chảy qua.
Có điều do tâm lý xấu hổ nên cô vội giằng cánh tay lại, hai tay đút vào túi quần, liếc nhìn cậu nói: “Những lời này lẽ ra cậu nên hỏi cái người bị tôi đánh ấy.”
Phỉ Minh Sâm mỉm cười, vô thức sờ sờ mái tóc mềm như nhung của cô, sau đó lại bị cô tức giận vỗ ra.
Bác Lâm và Thư Nghiên đều đang nhìn kia kìa, cái tên này thực sự quá đáng ghét!
Bác Lâm cười cười, giả vờ như không phát hiện, xoay người đi ra xe.
Mà Thư Nghiên thì đã bình tĩnh lại, nhìn bọn họ có vẻ thân thiết thì không khỏi có chút kỳ quái. Tuy bọn họ ngồi cùng bà nhưng lúc ở trường học đâu thấy bọn họ chơi thân với nhau đâu nhỉ?
Có điều rất nhanh cô ta đã thu lại chút suy nghĩ này, nhìn Lục Tịnh An nói với vẻ biết ơn: “Bạn Lục, cám ơn cậu vừa rồi đã cứu tôi!”
Lục Tịnh An ngừng một chút, hơi mất tự nhiên mà khoát tay, “Không có gì, chuyện nhỏ thôi mà!”
Thư Nghiên lắc đầu, trong đáy lòng cô ta có chút nghĩ mà sợ, nghĩ đến gã đàn ông bám theo cô ta lúc nãy thì không nhịn được run rẩy cả người.
“Nếu như tôi có bản lĩnh giỏi như bạn Lục thì tốt rồi…” Cô ta cắn cắn môi, “Đều tại tôi quá yếu ớt, để cho bọn họ dễ ức hiếp tôi…”
“Đây không phải lỗi của cậu, là bọn họ sai…” Lục Tịnh An hơi nhíu chân mày, nhìn cô em đang tự trách bản thân thì tỏ vẻ không đồng ý.
Vành mắt Thư Nghiên đỏ ửng, cô ta thực sự biết ơn và bội phục từ nội tâm đối với Lục Tịnh An. Lúc trước trong thời gian huấn luyện quân sự các cô chính là bạn ngủ cùng giường tầng. Vốn là cô ta cũng có chút sợ Lục Tịnh An nhưng từ khi cô đánh cho tên huấn luyện viên đùa giỡn cô ta phải vào phòng y tế thì ấn tượng của cô ta về cô liền thay đổi.
“Bạn Lục, cám ơn cậu, lúc huấn luyện quân sự cậu đã giúp tôi đuổi tên huấn luyện viên kia đi, lần này lại…”
“Tôi đã nói rồi mà, chỉ là nhìn lão ta không thuận mắt, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá.” Lục Tịnh An không nhìn được khoát tay. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.
Thấy cô lại nói như vậy, Thư Nghiên chỉ có thể yên tĩnh lại, nhưng trong đầu thì vẫn nhận định Lục Tịnh An là vì cô ta nên mới chống lại huấn luyện viên.
Mà Phỉ Minh Sâm nghe được đoạn đối thoại của các cô thì khó tránh khỏi ngạc nhiên. Sự tích vang dội của Lục Tịnh An trong đợt huấn luyện quân sự thì cậu đã được nghe từ bạn cùng lớp trong ngày đầu đi học. Tất cả mọi người đều cho là cô ngổ ngáo nhưng không ngờ là trong có lại có nguyên nhân sâu xa như thế.
Phỉ Minh Sâm nhìn Lục Tịnh An, ánh mắt lại dịu dàng thêm vài phần, dường như mang theo chút tự hào.
Lục Tịnh An hơi mất tự nhiên, cô nhìn Thư Nghiên vài lần, lại nói: “Có điều, đúng là cậu hơi yếu ớt.”
Thư Nghiên ngẩn ra, hay tay véo vào nhau, hơi khổ sở mà cúi đầu.
“Hay là cậu tới võ quan của tôi, tội dạy cho cậu mấy chiêu phòng thân? Lần sau mà có thằng nào dám động tay động chân với cậu nữa thì cậu cứ trực tiếp tẩn cho bọn nó nằm bẹp luôn!”
Lục Tịnh An hung dữ nói, còn liếc mắt nhìn Phỉ Minh Sâm khiến đáy lòng cậu sợ hãi..
Nhìn cậu làm gì? Phỉ Minh Sâm quay đầu đi nơi khác, trước nay đối với cô cậu cũng chỉ có động tay chứ không hề động chân nha.
Cuối cùng, dưới sự đề nghị của Lục Tịnh An, Thư Nghiên thực sự theo cô đến võ quán, mà Phỉ Minh Sâm cũng mặt dày đi theo. Dù sao thì vốn là bọn họ hẹn nhau cùng chạy bộ mà.
Hôm nay là thứ hai nên trong võ quán cũng không có nhiều người. Lục Tịnh An tìm được huấn luyện viên, nhờ thầy ấy hỗ trợ dạy cho Thư Nghiên mấy chiêu.
Đương nhiên cô cũng có thể dạy Thư Nghiên, nhưng cô đang luyện đều là động tác cần sức mạnh, phải khổ luyện lâu dài. Mà con gái tay yếu chân mềm như Thư Nghiên thì học mấy chiêu kỹ xảo hẳn là đủ rồi.
Nhìn Thư Nghiên ở trước mặt huấn luyện viên có chút sợ đầu