Lúc Nhất Sư khai giảng, chính vào lúc Thanh Thành nóng bức nhất.
Mặt trời chói chang tới mức người ta không thể mở mắt ngước lên bầu trời, nướng đến độ mặt đất cũng phảng phất mùi hắc ín.
Người lớn còn không chịu được cái nắng như thiêu như đốt này, càng đừng nói đến học sinh lớp 10 được cưng chiều ở nhà, huấn luyện nửa ngày trời đã có thể đi tong nửa cái mạng rồi.
Nam sinh độ tuổi này đa phần đều cứng cáp, không thiếu người như vậy chơi bóng dưới ánh mặt trời, miễn cưỡng vẫn khá tốt; mà trong số các bạn nữ, trừ một số bạn nữ không để lông mày thì đa số đều mệt mỏi dưới ánh mặt trời.
Không dễ dàng gì mới nghe được giáo quan nói một tiếng "nghỉ ngơi", có mấy nữ sinh không quan tâm đến điều gì khác, trước tiên phải đi về khu nghỉ ngơi để lấy kem chống nắng thoa thêm mấy lớp cho mình.
Bên này Tần Tình cũng đi theo "đại quân" trở lại khu nghỉ ngơi, mở ba lô lấy nước khoáng, ngẩng mặt lên uống mấy ngụm.
Chỉ là không đợi cô đặt nước xuống đã có một bóng đen chắn trước mặt.
Bị người ngày hôm qua làm cho hoảng sợ, trái tim Tần Tình bất giác đập thình thịch, sau đó cô bị sặc ngụm nước cuối cùng.
"Này, cậu không sao chứ?"
Nữ sinh đứng bên cạnh vội hỏi.
Sau khi cơn ho giảm bớt, Tần Tình mới nhìn kỹ hơn người trong ánh nắng chói chang.
Là một nữ sinh hơi quen, chắc là chung lớp.
Tần Tình thở phào nhẹ nhõm, lắc lắc cái đầu, cắn môi lộ ra một nụ cười dịu dàng.
"Không sao đâu."
Nữ sinh đó nghe Tần Tình nói, cũng nở nụ cười, ngồi trên bậc đá cao bên cạnh Tần Tình.
"Tớ tên là Trác An Khả, còn cậu?"
Tần Tình đang định nói, nữ sinh kia đã híp mắt cười: "Cậu không nói tớ cũng biết, cậu là Tần Tình."
"..."
Tần Tình chớp mắt.
Tính cách của cô ít nhiều có chút cổ quái, chỉ giữa những người xa lạ không liên quan và bạn bè thân quen đồng trang lứa thì cô mới có thể cảm thấy thoải mái; mà ngược lại khi đối mặt với một người bạn cùng lớp không mấy quen biết, cô thường có vẻ luống cuống.
Chỉ là cô đã quen dùng sự trầm mặc để che giấu vẻ hoang mang của mình, nên trong mắt người khác, họ chỉ cảm thấy cô gái này không dễ hòa đồng và không dễ tiếp cận.
Đây cũng là tại sao, suốt ba năm THCS, người duy nhất có thể thân thiết với Tần Tình là Lâm Mạn Tuyết tính cách vô tư.
Trác An Khả bên cạnh cô đây, rõ ràng tính cách có rất nhiều điểm chung với Lâm Mạn Tuyết.
Chẳng hạn, khi Tần Tình không trả lời thì cô ấy có thể tự nói một mình này.
"Cả lớp chúng ta đều biết tên cậu."
Trác An Khả duỗi tay vẽ một vòng tròn trên không, sau đó nheo mắt nhìn Tần Tình cười: "Cậu từ trước kỳ nghỉ hè đã nổi tiếng ở khối lớp chúng ta rồi, năm nhất, lại còn là nữ sinh."
Nghe vậy, nụ cười dịu dàng và vô hại của Tần Tình ngưng trệ, sau đó cô mím chặt môi dưới, nhìn Trác An Khả.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng hiện lên vẻ nghiêm túc.
"Là nam sinh hay nữ sinh, không nên phân biệt như vậy."
"Hả?"
Trác An Khả giật mình.
"..."
Tần Tình muốn nói thêm gì đó, nhưng do dự một lúc, những lời nói đó đã không thốt ra vào thời điểm thích hợp nhất.
Cô mím môi, không nói thêm nữa.
Sau vài giây suy nghĩ, Trác An Khả đại khái hiểu được ý của Tần Tình, vô tư lắc đầu, mỉm cười đổi chủ đề.
"Tớ thấy cậu không thoa kem chống nắng, cậu quên mang theo sao?"
Đối phương vẫn còn muốn tiếp tục trò chuyện, Tần Tình có chút ngoài ý muốn.
Cô nhướng mắt lên.
"Không...!tớ không thoa kem chống nắng."
Trác An Khả cảm khái đánh giá Tần Tình: "Cậu trắng như vậy mà mùa hè không phải thoa kem chống nắng?"
"...", Tần Tình thành thật gật đầu.
Trác An Khả đột nhiên nghiêng người, mặt đối mặt.
Tần Tình bị dọa, suýt chút nữa đứng bật lên, lại bị lời cảm khái của Trác An Khả đè xuống.
"Làn da của cậu tốt thật! Đã vậy cậu còn không cần dùng kem dưỡng da giống tớ."
"..."
Khoảng cách quá gần, Tần Tình không khỏi tránh về phía sau, hai má cũng hơi ửng đỏ.
"Ầy, thiên sinh lệ chất [1]...!tính cách lại còn đáng yêu như vậy.", Trác An Khả lắc đầu, cảm khái quay lại: "Chẳng trách người đó sẽ lo lắng..."
[1] Thiên sinh lệ chất: thành ngữ của Trung Quốc có nguồn gốc từ Trường hận ca của Bạch Cư Dị thời Đường.
Ý chỉ người sinh ra đã có dung mạo xinh đẹp.
Câu cuối cùng của Trác An Khả rất nhẹ nhưng Tần Tình vẫn nghe ra được.
Cô khẽ cau mày, xoay người nhìn Trác An Khả: "Cậu..."
Còn chưa dứt lời, Trác An Khả đã cười hi hi quay lại.
"Vậy cậu và Văn Dục Phong có quan hệ gì?"
Tần Tình ánh mắt lóe lên, liền rũ mắt xuống.
"Tớ không biết anh ấy."
Trác An Khả biểu cảm khoa trương: "Sao có thể, ngày hôm qua anh ấy..."
"Không biết..."
Giọng nói trầm thấp mang theo ý cười cắt ngang lời của Trác An Khả, đột nhiên vang lên phía sau hai người.
Tần Tình và Trác An Khả đồng thời kinh ngạc quay về phía sau.
Nam sinh mặc đồng phục của THPT nới lỏng cà vạt, lúc này đang ngồi trên họ hai bậc thang.
Thấy hai người quay lại, cậu cúi người, đặt hai tay lên đầu gối, tay áo sơ mi đồng phục xắn lên tận khuỷu lộ ra đường cong cơ bắp trắng nõn xinh đẹp, kéo dài xuống mười ngón tay mảnh khảnh đang buông thõng tự nhiên.
Môi mỏng nhếch lên đường cong lười biếng, đôi mắt đen láy không chớp mắt nhìn Tần Tình.
"Em chắc chứ?"
Tần Tình bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, theo bản năng đứng dậy bỏ chạy.
Không đợi cô kịp hành động, phía sau vang lên tiếng còi chói tai.
Là tiếng còi tập trung do giáo quan thổi.
Tần Tình chưa bao giờ cảm thấy trên đời này lại có thể có một tiếng còi hay như vậy, gần như dùng tốc độ nhanh nhất đứng lên chạy.
Mãi đến khi ra đường nhựa, vào khu vực huấn luyện thì cô an ủi được sự sợ hãi của mình.
Tần Tình quay đầu nhìn.
Ơ, không đuổi theo.
...Rốt cuộc khu huấn luyện của lớp 10, còn có giáo quan chuyên môn ở khu huấn luyện bên cạnh nhìn qua, đoán chừng những người đó vào không được.
Tần Tình tự an ủi mình, thu hồi ánh mắt.
"Em!"
Giọng của giáo quan đột nhiên vang lên về hướng này.
Tần Tình nhướng mắt theo phản xạ, liền chạm vào tầm mắt của giáo quan.
Nhìn thấy gương mặt cô gái nhỏ dễ thương với đôi mắt ngây thơ dưới chiếc mũ huấn luyện, giọng điệu cứng rắn ban đầu của giáo quan bất giác dịu đi.
"Bình nước không được mang vào khu huấn luyện, điều này chưa được nhấn mạnh sao?"
"..."
Tần Tình ngẩn ra, bất giác cúi đầu nhìn.
Chai nước khoáng được cô giữ chặt trong lòng bàn tay.
Vừa rồi vội chạy đi, quên bỏ xuống.
Hai má Tần Tình lập tức nóng lên, kèm theo tiếng cười ngây ngô của đám học sinh phía sau, cô đỏ mặt chạy nhanh đến khu nghỉ ngơi.
Chỉ là càng đến gần, cô càng cảm nhận được một ánh mắt khiến người ta bất an đang di chuyển theo bóng dáng của mình.
Tần Tình bất giác chậm lại, sau đó nâng mắt nhìn sang.
Người kia vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nhưng khác với tư thế lúc trước, lúc này nam sinh đang