Trước mắt Tần Tình bỗng bị bóng tối bao trùm, trong mấy giây ngắn ngủi, sự mệt mỏi tích tụ bao lâu cuối cùng cũng bùng nổ, cô không khống chế được thân thể liền ngã gục trên đường chạy.
Chẳng qua khi lòng bàn tay và đầu gối bị đập xuống đau đớn, ý thức của cô đã quay lại ngay lập tức.
Khi mọi người vội vàng tới vây xung quanh cô, Tần Tình vừa tự mình từ từ ngồi dậy trên mặt đất.
Thật mất mặt mà!
Tần Tình chống lại cảm giác muốn ngất đi, thẹn thùng nghĩ.
"Cậu không sao chứ?"
Trác An Khả ngồi xổm xuống bên cạnh Tần Tình, duỗi tay đỡ cô.
"..."
Tần Tình cảm kích nhìn đối phương một cái rồi lắc lắc đầu.
Nào nghĩ đến còn chưa lắc đầu xong cô đã cảm thấy thế giới trước mắt bắt đầu quay cuồng loạn lên rồi.
Vốn sắc mặt cô không tốt lắm, lúc này càng trắng bệch hơn mấy phần.
"Cậu bị cảm nắng đúng không?"
Trác An Khả lo lắng nói: "Cậu thế này phải xuống phòng y tế mới được, tớ đỡ cậu..."
Trác An Khả còn chưa dứt lời, từ bên ngoài vòng vây đột nhiên có mấy nữ sinh thét chói tai.
Theo tiếng xôn xao, mọi người vây vào càng chặt hơn.
Tần Tình bị chắn kín mít, tất nhiên thấy không rõ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ đành nhìn theo hướng tiếng hét phát ra lúc đầu...!
Không chờ Tần Tình chứng thực suy đoán của mình, tiếng nghị luận bên cạnh đã vang lên.
"Trời ạ, không hổ là Dục ca mà! Anh ấy dám ra tay với giáo quan??"
"Hơn nữa còn là một đấu hai...!đấy, sao tới hai giáo quan mà vẫn không tóm được anh ấy nhỉ?"
"Mẹ kiếp, lợi hại, đánh hay lắm, anh ấy từng luyện qua rồi đúng không?"
"...!Bây giờ mới được bao lâu chứ? Hai giáo quan kia thua rồi à?? Tớ không nhìn lầm chứ!"
Sau khi tiếng nói dứt lời, Tần Tình ngẩng đầu liền thấy nam sinh lạnh lùng đi tới qua lối nhỏ mà đám đông tách ra.
Khi đối mặt với Văn Dục Phong, Tần Tình ngẩn ra một chút.
Cô chưa từng gặp qua dáng vẻ này của cậu, toàn thân cậu như bị bao phủ một tầng băng mỏng, cả người đều viết rõ mấy chữ "Tôi không dễ chọc", bàn tay thon dài xinh đẹp trong trí nhớ cô cũng nắm chặt thành quyền, làn da trắng nõn không che được mấy vệt đỏ ửng trên mu bàn tay.
Dù gương mặt vẫn đẹp không tì vết nhưng ánh mắt sắc bén cùng bờ môi mỏng mím chặt lại mang theo sát khí làm người ta không dám gần.
Tới tận lúc này, "Văn Dục Phong" trước mắt mới có điểm tương đồng với hình tượng đại ca Nhất Sư trong miệng Lâm Mạn Tuyết.
Hoặc là...!đây mới là bộ mặt thật của cậu đi.
Tần Tình rũ mi, tránh khỏi ánh mắt cậu.
Lúc trước, có lẽ đều là ảo giác của cô về cậu mà thôi.
Nhưng điều Tần Tình không được chứng kiến chính là, khi nhìn thấy cô vẫn còn tỉnh táo, ánh mắt lạnh lẽo của Văn Dục Phong đột nhiên tan ra, cảm giác áp bức cũng giảm đi không ít.
Văn Dục Phong bước nhanh tới trước mặt Tần Tình, cong gối ngồi xổm xuống.
Đầu ngón tay hơi lạnh đột nhiên phủ lên trán Tần Tình, Tần Tình sửng sốt, đôi mắt giương lên, chờ cô phản ứng lại, bàn tay kia cũng đã rút về.
"Em bị cảm nắng."
Thay thế chính là tiếng nói khàn khàn của Văn Dục Phong, mang theo một chút hàn ý làm người ta lạnh cả sống lưng giữa mùa hè nóng bức này.
"Anh đưa em tới phòng y tế."
Nói rồi cậu nghiêng người qua, lời ít ý nhiều: "Trèo lên đi."
"..."
Tần Tình dừng một chút, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Văn Dục Phong một cái.
Ánh mắt mấy người xung quanh như vậy, làm sao cô dám trèo lên lưng anh?
...Trừ khi cô điên rồi.
Tần Tình chửi thầm như vậy, tự mình cố sức đứng dậy.
"Cảm ơn đàn anh, không phiền anh đâu ạ."
"..."
Nhìn lại cô gái sắc mặt trắng bệch nhưng ý lạnh nhạt trên mặt rõ ràng, con ngươi Văn Dục Phong dần dần lạnh xuống.
Khóe môi cậu cong lên, con ngươi đen nhánh lại không thấy ý cười.
"Xem ra em không thích tư thế này ha!"
Động tác Tần Tình dừng lại, chuông cảnh báo trong lòng đột nhiên vang lên.
Đáng tiếc não bộ cô vận hành tùy theo tình trạng cơ thể, lúc này lại đang lúc suy yếu, tay chân không theo kịp suy nghĩ của mình.
Khi bốn phía vang lên tiếng kêu kinh ngạc, Tần Tình vẫn đang hoa mắt, trời đất quay cuồng.
_____Cô bị Văn Dục Phong trực tiếp khiêng lên vai.
Chiều cao hai người vốn đã chênh lệch lúc này càng hiện rõ.
Tần Tình chỉ cảm thấy mình cách mặt đất khoảng hai mét, rất cao rất xa, nếu không cẩn thận ngã xuống có khi vỡ đầu chảy máu.
Suy nghĩ giãy giụa lập tức chết non trong bụng, Tần Tình sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hai tay nắm chặt áo sơmi của cậu, giọng nói mềm mại bị dọa sợ tới mức phát run.
"Này, Văn Dục Phong...!anh thả em xuống dưới đi..."
Đây là lần đầu tiên Văn Dục Phong nghe Tần Tình gọi tên đầy đủ của mình.
Mang theo chút nức nở và mềm mại.
Nghe xong cậu chỉ muốn đem cô khảm vào xương cốt.
Nhưng cuối cùng cậu cũng chỉ lấy cái áo khoác của