Tần Tình ngoan ngoãn đi theo phía sau Văn Dục Phong, nối đuôi hàng dài lên xe bus.
Chẳng qua sau khi cô lên đến xe, nhìn xung quanh, Tần Tình đột nhiên nhớ ra gì đó, ngơ ngác nhìn về phía Văn Dục Phong.
"Chúng ta không phải đi bộ tới trường học sao?"
Văn Dục Phong thả hai đồng tiền xu vào chỗ thu tiền, môi mỏng cong cong.
"...!Như vậy quá nhanh."
"Cái gì?"
Giọng nói nam sinh rất thấp, Tần Tình không nghe rõ, tò mò hỏi lại.
"Không có gì."
Chen chúc trong đám người, Văn Dục Phong kéo Tần Tình đi thẳng tới cửa sau của xe bus.
Tần Tình gần như chưa bao giờ ngồi xe bus chỉ có thể khó khăn tránh né đám người dồn ép, tâm tư thì đặt ở đâu không biết.
"Hơn nữa em thấy lộ trình của xe bus này, hình như chúng ta phải đi một vòng lớn mới tới trường đúng không?"
Văn Dục Phong đứng phía trước ánh mắt lóe lên, ý cười dập dờn trong sóng mắt.
"...Ừm."
Cậu nhẹ nhàng thu năm ngón tay lại, nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô gái thêm một chút.
Hai người rốt cuộc cũng chen được tới cửa sau.
Đây là nơi dành cho người tàn tật dùng xe lăn, vách tường không có ghế dựa, chẳng qua ngày thường đa phần đều không dùng đến.
Ngược lại vào lúc đông đúc, đây hiển nhiên trở thành chỗ đứng thoải mái cho hành khách.
Lúc này cũng đã bắt đầu vào giờ cao điểm, người trên xe bus nhiều hơn so với những lúc khác rất nhiều.
Khi đi tới chỗ cửa sau, Văn Dục Phong nắm tay cô gái nhỏ, kéo cô đến bên cạnh vách xe.
Chờ cô dựa vào đó rồi cậu liền quay người che chở, đem những người chen chúc kia chắn ở phía sau.
Bên cạnh rốt cuộc an tĩnh hơn, Tần Tình thở một hơi thật dài.
Mà Văn Dục Phong vẫn luôn chú ý tới cô, thấy biểu tình thở phào của cô, môi mỏng nhịn không được nhếch lên.
Chỉ là không đợi Tần Tình kịp thư thái thì xe bus bỗng dưng phanh gấp lại một cái.
Tần Tình không có kinh nghiệm đi xe bus lập tức mất trọng tâm ngã dúi sang một bên.
Dưới tình thế cấp bách, cô theo bản năng nắm lấy cánh tay người bên cạnh.
Sau khi giữ thăng bằng được, Tần Tình ổn định thân hình, lúc này mới phát hiện tay mình đang nắm lấy cánh tay Văn Dục Phong.
Áo khoác đồng phục bị cô nắm chặt tới mức xuất hiện nếp nhăn.
Cô đỏ mặt ngước mắt: "Xin lỗi, em..."
Giọng nói không tiếp tục được nữa.
Bởi vì khi Tần Tình ngẩng mặt nhìn lên mới phát hiện người nọ đang vuốt đường cong dưới cằm, môi mỏng nhếch lên, cười như không cười nhìn cô.
Con ngươi đen nhánh phủ đầy ánh sáng, không biết làm sao mà Tần Tình bất chợt sinh ra một chút cảm giác xấu hổ buồn bực.
Cô lập tức buông lỏng tay, rũ mắt xuống.
Văn Dục Phong rất muốn trêu bạn học nhỏ của cậu thêm chút nữa, xem xem bạn học nhỏ còn có bộ dạng hay biểu tình nào khiến cậu ngứa ngáy trong lòng nữa.
Nhưng nhìn thấy vành tai phiếm hồng của cô, cuối cùng cậu đành nhịn lại, chuyển tầm mắt đi.
...!Cậu không muốn đem người dọa chạy mất.
Vậy chỉ có thể từ từ thôi.
Tiếc rằng trên đời này còn tồn tại một từ đó là "không như mong muốn".
Xe bus vừa mới ổn định hơn thì đã đến trạm giao thông công cộng tiếp theo.
Lần này hành khách lên xe càng nhiều hơn, cửa trước lên không hết, tài xế mở thêm cửa sau.
Cũng giống như những nơi khác, ở Thanh Thành không thiếu các bác gái có sức chiến đấu bưu hãn.
Thấy xe sắp không đủ chỗ nữa, mấy bác gái phía dưới xe bus cố gắng ấn mình lên xe từ cửa sau.
Người trong xe "ai da" một tiếng, nhất thời tất cả mọi người đứng ở sát cửa đều bị đẩy lên phía trên.
Cảm nhận được một lực mạnh xô từ phía sau xông tới, Văn Dục Phong lập tức đem cánh tay chống sang bên cạnh người cô gái nhỏ.
Chỉ tiếc dù cậu phản ứng nhanh thì vẫn không thể chống đỡ được lực đẩy mạnh như vậy.
Tần Tình chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, nam sinh vốn dĩ đứng cách cô một khoảng bỗng áp tới.
Áo sơ mi trắng phau cách mũi cô chẳng đáng bao nhiêu.
Mùi hương bạc hà yên lặng bao quanh người cô.
Không khí dường như bị co lại thành một hạt nhỏ, khiến người ta thấy ngột ngạt, nhưng ở dưới ánh mặt trời vàng nhạt, lại tưởng chừng đang phát sáng; tiếng động xung quanh như dạt về thế giới khác, cách cô ngày càng xa, cuối cùng chỉ còn lại tiếng tim đập như trống nổi bên tai.
Thịch, thịch, thịch...
Cô cảm thấy mơ hồ, đây là của cậu, hay là của cô?
Sau khi xe khởi hành rời đi, đoàn người trong xe cuối cùng cũng đứng vững lại được, không gian chật hẹp được nới rộng ra một chút.
Tần Tình cũng hoàn hồn.
Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, hai má đỏ bừng, mắt hạnh ẩn giấu thủy quang.
"...!Không sao chứ?"
Giọng nam vang lên trên đỉnh đầu, mang theo chút trầm thấp.
Nhưng có vẻ giống như đang không vui hơn.
Tần Tình ngẩn ra, nhìn về phía Văn Dục Phong, quả nhiên liền bắt gặp ánh mắt lạnh thấu xương của cậu.
Văn Dục Phong lạnh mặt quay đi, tầm mắt đảo qua đám người phía sau mình, đúng lúc giao phải ánh mắt một người phụ nữ trang điểm đậm.
Người phụ nữ cong bờ môi đỏ chót, cười ái muội với cậu.
Văn Dục Phong lạnh nhạt, không thèm kiềm chế cảm xúc bực bội của mình, khiến người xung quanh bất giác né ra một chút
Chỉ là hỏa khí còn chưa kịp phát ra thì cậu đã cảm giác được có một lực nhẹ như lông