Hành động đến trường đúng giờ của Văn Dục Phong kéo dài chưa được một tuần đã làm toàn bộ học sinh khối 11 không thể hiểu nổi.
Mặc dù sau khi cậu đến trường thì cũng biến mất ngay nhưng vẫn không ngăn nổi những lời đồn về chuyện cậu "hoàn lương" lan ra khắp trường.
Chẳng qua trừ ngày đầu tiên ra thì Lý Hưởng và Triệu Tử Duệ đã theo ý của Văn Dục Phong, mỗi buổi sáng đều đến chờ ở bến xe bus trường học.
Đợi khi Văn Dục Phong xuống xe, hai người sẽ chủ động đuổi kịp, sau đó ba người cùng nhau cách một đoạn đi sau Tần Tình.
Nếu người có tâm chú ý tới, đại khái sẽ cho rằng mỗi ngày Tần Tình đi học đều đưa theo ba "bảo tiêu".
Vì vậy, dù trong trường học lời đồn về Văn Dục Phong đã trở thành vấn đề nóng bỏng thì cũng không ai liên lụy đến trên người Tần Tình.
Đối với cách làm này của Văn Dục Phong, người cảm thấy khó hiểu nhất chính là Lý Hưởng.
Cậu ta nhịn tới khổ, mãi đến khi nghe thấy phiên bản mới nhất của chuyện này là "gia đình đại ca Văn phá sản, cho nên mới không thể không chú tâm vào việc học", lúc này cậu ta rốt cuộc không nhịn được nữa.
"Dục ca, em thật sự không hiểu."
Bên cạnh sân bóng rổ, Lý Hưởng một bên cầm khăn tay lau mồ hôi một bên khó hiểu đặt câu hỏi: "Vì sao không trực tiếp xuất hiện cùng với bạn học mới chứ, nếu vậy thì một tuần qua em bảo đảm toàn khối ai cũng biết vì sao Dục ca anh lại đến lớp sớm rồi."
"..."
Nam sinh ngồi ở bậc thang bên trên ngửa cổ uống nước, lộ ra đường cong phần cổ tinh xảo, hầu kết lên xuống mấy cái, cậu đem lon nước trong tay ném xuống bên cạnh, sau đó cúi người về phía trước, khuỷu tay chống đầu gối.
Văn Dục Phong ngồi ở bậc thang cao hơn mặt đất khoảng một mét, đôi mắt bị ánh nắng chiếu vào hơi nheo lại, ý cười lười nhác từ trên cao nhìn xuống Lý Hưởng.
"Chú mày cảm thấy anh đây là vì sao?"
"..."
Lý Hưởng nghẹn họng.
Thật sự là lúc này lãnh ý trong mắt Văn Dục Phong quá rõ ràng, khiến cậu ta cảm thấy như có một lưỡi dao đặt trên cổ, chỉ một cái cúi đầu cũng đủ để lưỡi dao kia tước đi sinh mệnh rồi.
Văn Dục Phong cũng không áp bách cậu ta quá lâu, qua hai giây liền dời ánh mắt đi.
"Người lúc trước nói rằng sự chênh lệch giữa anh với cô ấy quá lớn, là chú mày."
Lý Hưởng ngẩn ra một chút: "Nhưng Dục ca, nếu anh muốn làm cái gì, vậy những chênh lệch này đều không sao cả."
"...!Không sao cả?"
Nam sinh ngồi trên bậc thềm khẽ cười một tiếng, ánh mắt lười nhác đứng lên, đi xuống dưới.
Tới trước mặt Lý Hưởng, cậu dừng lại: "Là anh thì không sao cả, nhưng nếu thật sự để toàn khối biết như chú mày nói, cô cũng có thể không sao à?"
Lý Hưởng trầm mặc.
Đương nhiên không thể.
Nếu đúng là đến lúc đó, lão Phó còn có Chủ nhiệm giáo dục Tôn Hưng, hai người họ không gọi phụ huynh của cô gái nhỏ kia lên lăn lộn cho mất một lớp da thì mới lạ.
Tưởng tượng ra cảnh ấy, nhớ tới cô gái nhỏ vô tình lại bị Dục ca nhớ thương, quả là đáng buồn...
Lý Hưởng vừa nghĩ vậy, bất thình lình một ánh mắt liền liếc qua đây.
"..."
Lý Hưởng run run, bày ra biểu tình vô tội giương mắt nhìn.
Quả nhiên liền thấy Văn Dục Phong nửa cười nửa không nhìn cậu ta.
"Nghĩ cái gì đó?"
Lý Hưởng: "..."
Dục ca của bọn họ từ sau khi "động xuân tâm" đã khai phá thêm thuật đọc tâm sao...
Đáng sợ.
Lý Hưởng đang rối rắm nên tìm cái cớ gì mới có thể giúp chính mình qua cửa này thì một giọng nam trầm thấp liền vang lên bên tai.
"Cho nên, miệng của những người trong lớp không quản được, chú phải giúp bọn họ quản một chút.
Nếu có ai dám ra ngoài hoặc tới trước mặt giáo viên nói gì..."
Văn Dục Phong dừng lời, rồi sau đó cậu cười thành tiếng, đôi mắt nhẹ nhàng nhướng lên.
"Vậy, tan học gặp."
Ngữ điệu mang theo sự lười biếng, chỉ là khi nói tới âm cuối, lon nước trong tay nam sinh liền bị bóp dẹp lép, sau đó chuẩn xác rơi vào thúng rác gần đó.
Làm xong một loạt động tác này, Văn Dục Phong đút tay vào túi quần, nhấc chân trở về đi.
Lý Hưởng đứng tại chỗ, da đầu tê dại nhìn thoáng qua vật thể biến dạng trong thùng rác bên cạnh, yên lặng quay đầu đi theo.
......
Từ lúc bắt đầu học lớp 11 ở Trung học Nhất Sư đã qua hai tuần, thời gian cuối tuần cũng được xếp thành lịch tự học.
Văn Dục Phong trước kia chưa bao giờ xuất hiện trong giờ tự học cuối tuần lần này lại trở nên nghiêm túc, nói khác đi, đây là cuối tuần đầu tiên mà cậu dành ra ở trường.
Lúc này vừa mới hết giờ giải lao, sau khi Văn Dục Phong và Lý Hưởng thay quần áo trở về lớp từ sân bóng rổ, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng người ồn ào bên trong.
Mà khi bọn họ vừa bước vào cửa lớp, những học sinh nhìn thấy bên này đều an tĩnh hơn rất nhiều.
Văn Dục Phong ngược lại không thèm để ý, ánh mắt theo bản năng nhìn tới vị trí nào đó.
Sau đó cậu dừng bước lại.
________Người không ở đây?
Mày kiếm anh khí nhướng lên, Văn Dục Phong nhấc chân đi qua.
Phương Hiểu Tịnh đang nói chuyện với bạn học phía sau, bỗng cảm thấy lông mao sau lưng dựng hết lên, sau đó một bóng người xuất hiện.
Cô ta cứng người một chút rồi vẫn chậm rãi quay đầu lại.
"...!Dục ca?"
Từ lần trước nghe nói Văn Dục Phong giúp Tần Tình lau bảng, Phương Hiểu Tịnh vẫn luôn lo lắng đề phòng, sợ ngày nào đó Văn Dục Phong sẽ tính sổ với cô ta.
Cho nên lúc này khi thấy rõ ánh mắt tuyệt đối không tính là thân thiện của Văn Dục Phong, ngay cả giọng nói cô ta cũng bắt đầu run run.
Văn Dục Phong thì căn bản không thèm để ý mấy cái này.
Đôi mắt đen nhánh của cậu rơi xuống chỗ ngồi của Tần Tình, chất giọng sau khi vận động hơi khàn khàn:
"Cô ấy đâu?"
Phương Hiểu Tịnh nhẹ nhàng thở ra: "...!Đi tự học rồi."
Con ngươi Văn Dục Phong lạnh lẽo liếc qua, Phương Hiểu Tịnh tự giác bổ sung: "Đi tới phòng đọc sách tự học rồi."
"Phòng đọc?"
Nam sinh khẽ nhướng mày.
—— Vào Trung học Nhất Sư mấy năm, cậu quả thật không biết phòng đọc sách của Nhất Trung nằm ở đâu.
Nhắc tới cái này, đáy mắt Phương Hiểu Tịnh xẹt qua một chút đố kị.
Trên mặt cô ta mỉm cười: "Đúng vậy, tới phòng đọc sách tự học không phải ai cũng tới được...!Vẫn là thầy Phó đặc biệt hậu ái Tần Tình hơn, nếu không sao những bạn học khác đi hỏi đều là mặt xám mày tro trở về.
Kết quả Tần Tình bên này vừa mới xin, thầy Phó lập tức liền đồng ý."
Đối với ngữ khí của Phương Hiểu Tịnh, Văn Dục Phong không thèm để ý.
"Phòng đọc sách đi như thế nào?"
"A, cái này em biết!"
Lý Hưởng ở bên cạnh nghe náo nhiệt kiêu ngạo vỗ ngực: "Dục ca, em đưa anh đi!"
"..."
Văn Dục Phong liếc nhìn cậu ta một cái.
"Nói vị trí, anh tự đi."
"...Ồ."
Lý Hưởng lại trở về với héo hon.
Một phút sau, Văn Dục Phong rời khỏi phòng học, Lý Hưởng chán chường về chỗ ngồi của