Hai người ra cổng trường ngồi lên taxi, đi đến gần nhất bệnh viện.
Giờ này bệnh viện đã sớm nghĩ, chỉ còn có khoa cấp cứu và khu phòng bệnh là có ánh đèn.
Thấy cánh tay bị thương mà Văn Dục Phong bị Tần Tình bắt để lộ ra ngoài, đặc biệt là trên băng vải còn nhiễm thật nhiều máu, tài xế cũng không dám trì hoãn, một đường chân không rời chân ga chạy gấp tới khu cấp cứu.
Tần Tình lôi kéo Văn Dục Phong xuống xe, vào khu cấp cứu liền nhanh chóng làm sổ khám bệnh và đăng ký hạng mục khám.
Trong quá trình cô gái nhỏ động tác vô cùng thuần thục, hiển nhiên đối với việc khám bệnh một chút đều không xa lạ.
Vì thế Tần Tình mới vừa cầm sổ khám bệnh lẫn đơn đăng ký đi tới bên cạnh Văn Dục Phong, chuẩn bị dẫn cậu đi tìm bác sĩ phụ trách, liền bị Văn Dục Phong kéo cánh tay tinh tế lại.
"Em thường xuyên tới bệnh viện?"
Mày nam sinh không tự giác nhăn, ánh mắt thoạt nhìn có chút thâm trầm nguy hiểm.
Hơn nữa cánh tay bị thương cũng lộ ra bên ngoài, nhìn vết thương kia rõ ràng không phải là bị thương ngoài ý muốn, không ít ánh mắt đang nhìn vào người cậu đều như có điên dường như sôi nổi tan đi.
Khuôn mặt của Tần Tình nhỏ lại banh ra, bộ dạng một chút cũng không sợ cậu.
"Bị cảm mạo phát sốt là do sức đề kháng, ít nhất em sẽ không bởi vì đánh nhau mà tới bệnh viện.
"
Văn Dục Phong: "! "
_________
Cậu xem như đã nhìn ra.
Bạn học nhỏ của cậu trên đường đến đây đã trải qua quá trình tiếp thu, nên hiển nhiên đã đem toàn bộ cảm xúc sợ hãi tháo bỏ, chỉ còn cái khí thế sẽ "tính sổ với anh sau".
Đại lão nghe nhưng không dám giận chỉ mặc cho bạn học nhỏ kéo đến bên ngoài phòng khám của bác sĩ phụ trách.
Cách cửa phòng khám còn có vài bước, mày Tần Tình hơi nhăn lại.
Cô có chút hơi chần chờ nhìn thoáng qua khu nghỉ ngơi bên cạnh phòng khám bệnh.
Ở đó có mấy người đàn ông say rượu, cả người đều là mùi rượu còn đang hùng hổ muốn gây sự.
Có hai tên trên người đầy vết dơ và vết mãu hỗn tạp.
Trong đó có một người đàn ông tựa hồ chú ý tới tầm mắt của Tần Tình, ngẩng đầu lộ ra một nụ cười khó coi với Tần Tình, kèm theo động tác hạ lưu nâng nâng hông.
Chẳng qua trước khi Tần Tình thấy rõ, một bàn tay thon dài đã che khuất mắt cô
Tần Tình phát ngốc, nghiêng mặt nhìn về nam sinh đang đứng bên cạnh mình.
Nhưng lúc này nam sinh lại không nhìn cô, mà là dùng một loại tư thế gần như bễ nghễ nhìn về ghế dài của khu nghỉ ngơi
Khóe mắt trắng nõn hơi hơi nhướng lên đầy vẻ hung hăng, ánh mắt sắc lạnh
Chỉ bị liếc mắt một cái, đều khiến người ta có một loại giống như đang bị hung thú theo dõi.
Thẳng đến người đàn ông kia ngượng ngùng mà sợ hãi thu hồi lại tầm mắt của mình trên người Tần Tình, cậu mới lạnh lùng rũ mắt xuống.
Tay trái cậu vòng qua người cô gái nhỏ, ôm lấy vai cô, trực tiếp kéo người vào trong ngực mang vào phòng khám bệnh.
Bên trong phòng khám bệnh, bác sĩ vừa nhấc đầu lên, liền bị tư thế lên sân khấu của bệnh nhân cùng người nhà bệnh làm kinh ngạc một chút.
Tần Tình lấy lại tinh thần tránh khỏi trói buộc của Văn Dục Phong, cầm sổ khám bệnh và đơn đăng ký đi tới trước mắt bác sĩ, lại kéo Văn Dục Phong cùng đi qua.
Toàn bộ hành trình cậu đều không mở miệng, chỉ dùng một đôi mắt đen nhìn theo thân ảnh của cô gái nhỏ không hề chớp chút nào, trên khuôn mặt lạnh lùng còn mang theo vẻ cười như không cười.
Nếu chỉ nhìn cái thần thái lười nhác thản nhiên kia, chắc sẽ không ai nghĩ cậu vừa bị khâu tới mười mũi.
Ngay cả bác sĩ phụ trách ban đầu thấy thần thái của Văn Dục Phong, đều tưởng cô gái nhỏ thoạt nhìn tuổi không lớn này đang đại kinh tiểu quái.
Thẳng đến khi ông thấy máu thấm vào băng vải của nam sinh càng ngày càng nhiều.
Bác sĩ mày ngay lập tức nhăn lại.
"Cái này sao gọi là chỉ viết bài? Có làm động tác mạnh hay không??"
Theo bản năng Tần Tình muốn gật đầu, nhưng còn chưa gật đến một nửa, cô đột nhiên nhớ tới ở giữa tiết học, khoảng thời gian mà mình làm sao cũng không tìm thấy được Văn Dục Phong.
Cô không khỏi chần chờ nhìn về nam sinh.
Nhìn một cái, tầm mắt của hai người liền chạm vào nhau.
Văn Dục Phong chậm rãi rút ra ánh mắt, nhìn bác sĩ, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
"Chỉ đấm một cái, không có làm gì khác.
"
Còn không đợi bác sĩ nói gì, đôi mắt Tần Tình nhìn cậu đã trợn tròn.
"! Văn Dục Phong!"
Cô gái nhỏ ảo não lườm cậu.
Bác sĩ vừa thấy tư thế này, thở dài ngăn cản hai người nói chuyện______
"Hơn phân nửa là miệng vết thương bị nứt ra, chỉ có thể một lần nữa gây tê khâu lại.
"
"! "
Tần Tình cảm xúc ảo não còn chưa có tiêu tan thì đã ngẩn ra, chuyển hướng nhìn bác sĩ: "Phải một lần nữa, một lần nữa khâu lại?"
Âm cuối của cô