Sau khi Văn Dục Phong nói xong, cô gái ngồi bên cạnh cậu ngốc một chút, ngơ ngác ngẩng mặt lên.
Con ngươi trong suốt trắng đen rõ ràng tràn đầy mịt mờ lẫn vô tội:
"Cái...!cái gì?"
Bị ánh mắt như hươu con vô tội kia nhìn chằm chằm, cảm giác tội lỗi trong lòng Văn Dục Phòng cùng những cảm xúc tham lam không dành cho người ngoài kia sôi trào lên, rối rắm đan xen vào nhau.
Yết hầu của cậu nhẹ lên xuống một chút.
Khi mở miệng, thanh âm của nam sinh trầm thấp khàn khàn, đôi con ngươi càng đen nhánh sâu đến không thấy đáy, bao trọn thân hình nhỏ xinh của cô gái nhỏ.
_____________
"Vậy em gọi anh một tiếng, giống như trước đi."
Hoặc là để anh hôn một cái cũng được.
"..."
Tần Tình vẫn có chút ngây ngốc, cô rũ mắt xuống nhìn tay mình.
______ vốn dĩ cô muốn nắm tay trấn an nhưng bàn tay phải lại bị Văn Dục Phong nắm lấy, 5 ngón tay thon dài hữu lực gắt gao giữ chặt cổ tay cô, muốn nhúc nhích một chút cũng khó.
Cô nâng mắt lên lại va phải đôi mắt đen như muốn đem người ta hút vào kia, càng lúc càng làm cô muốn xoay người chạy trốn.
Còn không chạy, thì cảm giác như là...!bị ăn luôn.
Có lẽ phát hiện ra cô gái nhỏ có ý thoái lui, ánh mắt Văn Dục Phong hơi loé lên rồi rũ mi mắt che đi.
Hàng mày đĩnh bạt xinh đẹp chậm rãi nhíu lại.
Tần Tình ngẩn ra, sắc mặt khẽ biến, tay trái trống không nâng lên, lại không biết phải trấn an như thế nào.
"Rất đau sao?"
"..."
Nam sinh cúi đầu tựa như đang nói gì đó, Tần Tình lại không nghe rõ.
Gương mặt tinh xảo của cô gái lộ ra cảm xúc nôn nóng, cô cuống quýt đứng lên tiến về phía người đang cúi đầu xuống.
"Anh nói gì, em không nghe..."
Lời còn chưa dứt, bàn tay nắm chặt tay phải cô buông lỏng, rút về sau rồi hạ xuống, cuối cùng vòng qua eo của cô gái, nghiêng người về phía trước.
Mái tóc màu đen mềm dán lên chiếc cổ mịn trắng nõn của Tần Tình, hơi thở của nam sinh phả vào cổ cô, thanh âm khàn khàn trầm thấp.
"Đau...!rất đau"
"..."
Tần Tình theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của Văn Dục Phong, lập tức dừng lại.
Chỉ là tiếp xúc trực tiếp như vậy vẫn khiến Tần Tình ngây ra, không động đậy nổi.
Mà ở nơi cô không nhìn thấy, đáy mắt Văn Dục Phong đang không ngừng cuồn cuộn cảm xúc, tham lam lẫn do dự đan xen giãy dụa.
_______
Mùi hương trên người cô gái gần trong gang tấc...!vốn cho rằng tiếp xúc như vậy có thể an ủi hung thú Thao Thiết trong nội tâm kia, nhưng cậu lại không nghĩ rằng, ngược lại còn biến thành đổ dầu vào lửa, dục vọng trong lòng cháy lên hừng hực, nào có áp xuống được chút nào?
Còn muốn...!muốn nhiều hơn...
Ngay lúc cảm xúc trong đôi mắt màu đen gần như sắp bùng nổ, một bàn tay trắng nõn tinh tế do dự nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc đen của Văn Dục Phong.
_____________
Động tác của cô gái nhỏ nhẹ nhàng chậm rãi trấn an vuốt mái tóc nam sinh, tựa như đang thuần phục dã thú, giọng nói cô mềm mại nhẹ nhàng.
"Đừng sợ...!em sẽ luôn bên cạnh anh."
"..."
Hơi thở nặng nề cùng cảm giác khó kiềm chế dần bình ổn, ánh mắt cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Cơ bắp căng cứng ở lưng thả lỏng, Văn Dục Phóng khép mắt dựa vào vai cô gái nhỏ.
Môi mỏng hơi nhướng lên.
"Lời em nói, không được nuốt lời."
"...uhm, sẽ không."
Quá trình khâu vết thương đối với Tần Tình mà nói có vẻ rất dài, cô cẩn thận cảm nhận từng nhịp hô hấp, từng tiếng tim đập của nam sinh, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ cái gì.
Có lẽ lời bác sĩ không sai, khi khâu được một nửa vết thương, tay trái đang ôm eo Tần Tình của Văn Dục Phong bỗng nhiên siết chặt cứng.
Đồng thời, thân thể cậu cũng hơi run.
Tần Tình nhất thời khẩn trương, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.
Cô cuống quýt buông tay lui lại một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm vào biểu tình của Văn Dục Phong.
"Có phải đau không?"
Lời cuối cùng của cô gái hơi run lên.
Văn Dục Phong mở mắt, môi mỏng nhẹ nhàng cong lên.
"Không sao."
"..."
Vừa nghe giọng nói khàn khàn của nam sinh, hốc mắt của Tần Tình đã đỏ lên.
Cô mở to hai mắt không để bản thân làm ra phản ứng mất mặt nào đó, qua hồi lâu mới nâng bàn tay trắng nhỏ lên.
Tay áo sơ- mi trắng bị cô xắn lên, cánh tay nhỏ xinh lộ ra trước mắt chàng trai.
"...", ánh mắt Văn Dục Phong chợt loé.
Qua hai giây, cậu mới nâng mắt lên, nhìn về phía cô gái rõ ràng đang có chút khẩn trương.
"Em làm cái gì thế?"
Thanh âm của cậu mang theo ý cười khàn khàn.
Tần Tình cắn môi dưới, lấy hết can đảm mở miệng:
"Nếu anh đau, vậy cắn em đi....!em, em không sợ đau."
"..."
Văn Dục Phong nhịn không được nghiêng đầu, nhẹ nhàng cười lên.
Chỉ là vừa cười được 2 giây, đỉnh mày sắc bén lại nhíu chặt.
Tần Tình không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của cậu, lúc này vừa nhìn thấy liền biết là cậu bị đau.
Cô theo bản năng đi về phía trước một bước, thanh âm căng thẳng không cầm lòng được mà run lên.
"Thật đấy, em một chút cũng không sợ đau."
"...Anh sợ."
Sau khi cơn đau khiến ý thức không rõ ràng, nam sinh hoàn hồn, thấp giọng cười nói.
Cậu chuyển tầm mắt tới, chuyên chú nhìn cô gái nhỏ.
Tần Tình có chút sốt ruột, hơn nhăn cái mũi nhỏ: "Vậy nên mới để anh____"
"Anh sợ em đau."
Nam sinh nhẹ nhàng đánh gãy lời nói của Tần Tình, giọng điệu cũng nhiễm tiếng cười, cậu ngồi ở đó hơi ngửa ra sau, chiếc cằm sắc bén hơi nâng lên, dù thế nào thì lời nói của cậu cũng vẫn mang theo vẻ lười biếng như vậy.
Duy chỉ có đôi mắt đang chăm chú nhìn cô gái nhỏ là lấp lánh như ngân hà, tỏa ánh sáng rực rỡ.
Tần Tình mím môi, hàng mi tinh tế nhăn lại.
Thấy cô gái nhỏ sắp nhịn không được mà nhìn về phía bác sĩ, ánh mắt lại mịt mờ không dám nhìn kỹ, ý cười nơi đáy mắt Văn Dục Phòng đè không được.
"Tại sao lại lo lắng cho anh như vậy?"
Tần Tình còn đang muốn nhìn tình hình bác sĩ khâu vết thương, nghe xong lời này cuống quýt một hồi liền cúi xuống nhìn ngón chân.
Chỉ là khi giọng nói lướt qua bên tai, cô vẫn có chút ngốc nhìn Văn Dục Phong.
Văn Dục Phong thấy phản ứng ngây thơ của cô gái nhỏ, nghĩ thầm có phải bản thân có chút gấp gáp không.
Cậu rũ mắt.
"Không có gì."
"...Em cũng không biết."
Tần Tình lại mở miệng, cô cau mày càng chặt: "Nhưng thực sự rất lo lắng...!cho nên nếu anh đau, thật sự có thể cắn em."
Nói rồi, bàn tay nhỏ kia duối đến trước mặt nam sinh.
...Thật cố chấp mà.
Văn Dục Phong cố nén cười rũ mắt xuống.
Qua 2 giây cậu gật đầu:
"Được."
Cậu giương mắt: "Em duỗi tay qua đây."
Tần Tình có chút khẩn trương đi về phía trước một chút.
Khoảng cách giữa hai người vốn không xa, sau khi tiến thêm một bước, đã nghe được hô hấp của