Sau ngày Văn nghệ Kỷ niệm Thành lập trường, Tần Tình vốn nhờ thành thạo độc tấu dương cầm, ngoại hình và khí chất khiến người ta kinh diễm lẫn trang phục mặc “có phong cách riêng”, nổi danh trong toàn bộ Trung học Nhất Sư.
Diễn đàn trường trên Tieba, thậm chí còn dấy lên cuộc thảo luận sôi nổi xoay quanh cô.
Ngay cả lớp 12 vốn trong giai đoạn áp lực, cũng khó mà có chút không bình tĩnh vì trận phong ba này.
Chẳng qua, những người ngưỡng mộ ở lớp dưới, lại sau khi chưa thông báo đã bị đại ca Văn mặt đen xì kéo cổ áo ra khỏi phòng học, trận phong ba này khiến người ta kinh ngạc cảm thán tốc độ bình ổn.
Hiển nhiên tất cả mọi người hiểu rõ, dù cho một năm trước đại ca kia đánh nhau trốn học hút thuốc đi bar bây giờ đã thành “đàn anh ưu tú” khối 12, đây cũng hoàn toàn không thể xoá được “chiến tích huy hoàng” nhiều lần kia của cậu trong bảng đen.
Từ khách quen của bảng đen đến cư trú bảng vàng, sự tích danh hiệu của Văn Dục Phong cũng rốt cuộc lấy một loại tình thế khác hoàn toàn không giống trở thành đề tài đàn em khóa sau nói chuyện say sưa khi nhàn rỗi.
Mà đối với những học sinh đang chuẩn bị bước vào kỳ 2 lớp 12, hội diễn văn nghệ cùng sự việc xảy ra trong lúc đó kia, liền giống như chiếc lá rụng trên dòng nước chảy siết, rất nhanh liền biến mất trong chỗ sâu nhất của sông dài ký ức.
Tại đây so với trước kia, mấy tháng luôn dài bất thường lại cũng ngắn bất thường, họ đếm ngược trên sân vận động trường lẫn trên bảng đen trong lớp học, hát những bài hát về đừng chia tay, lẫn mộng tưởng, cùng tương lai và phương xa, rốt cuộc dù tình nguyện hay không tình nguyện đều bị thời gian đẩy đến cuối tháng 5.
Đầu hạ yên lặng tới, kỳ thi Đại học cũng gần ngay trước mắt.
Ngày 29/ 5, thứ tư, một ngày đi học bình thường.
Khối 12 bắt đầu từ thứ 2, cũng đã huỷ bỏ tất cả chương trình học, toàn bộ học sinh lấy đơn vị lớp triển khai tự học; thầy cô các lớp dựa theo bài biểu trực nhật, thay phiên phụ trách trông coi các lớp tự học cũng như giải đáp thắc mắc.
Ở trong hoàn cảnh áp lực cao như vậy, dù là sau khi chuông tan học vang, trong phòng học cũng an tĩnh giống như lên lớp.
Tiết thứ 3 của buổi chiều, khi Tần Tình đang nhìn một đề mục trong tập của mình suy tư, có người đi tới bên cạnh cô.
“Bạn học Tần Tình, bên ngoài có người tìm cậu.”
Tần Tình ngẩn ra, nâng tầm mắt lên, người nói chuyện kia cũng đã đi rồi.
Vì vậy cô cũng đứng lên đi ra ngoài phòng học.
Phía sau cô, ánh mắt Văn Dục Phong đuổi theo.
Tới lúc này rồi, sẽ còn có học sinh lớp khác tới hỏi đề sao...
Trong lòng Văn Dục Phong khó hiểu, cũng không che lập được, đứng dậy đi theo ra ngoài.
Khi Văn Dục Phong đi đến bên ngoài phòng học, Tần Tình đang cầm một hộp quà thắt dải lụa hoa, cười nói cảm ơn với Trác An Khả.
Bước chân của cậu ngừng lại, liền dừng ở bên ngoài phòng học, không đi qua quấy rầy.
Chờ sau khi Trác An khả rời đi, Tần Tình đã đi tới.
“Đây là cái gì?”, Văn Dục Phong rũ mắt nhìn hộp trong tay Tần Tình: “Tại sao cậu ấy đưa cho em cái này?”
“...”, Tần Tình hơi do dự, vẫn là thành thật nói: “Hôm nay là sinh nhật em.”
Văn Dục Phong sững sờ tại chỗ.
________Cậu có rất nhiều năm đều không ăn sinh nhật.
Không ai nhớ rõ, thời gian dài, chính cậu cũng đã quên.
Vì vậy thậm chí đều chưa bao giờ ý thức được trong một năm sẽ có một ngày nào đó đặc thù, gọi là sinh nhật của Tần Tình.
Sau khi xác nhận xong cái này, phản ứng đầu tiên của Văn Dục Phong chính là nâng cánh tay xem thời gian.
Không chờ tiêu điểm của cậu định được đồng hồ, chuông báo hiệu tiết cuối cùng của buổi chiều vang lên.
Văn Dục Phong: “...”
Tần Tình ngẩng đầu nhìn dáng vẻ uể oải hiếm thấy của nam sinh kia, nhịn không được cong đôi mắt cười: “Sẽ không đòi quà của anh. Hoặc, chờ sau khi thi Đại học kết thúc bù lại cũng được.”
Văn Dục Phong lại nhíu mày: “...Quá gấp gáp. Anh cái gì cũng không kịp chuẩn bị.”
Tần Tình chớp chớp mắt: “Em cái gì cũng không thiếu nha.”
“...”
Văn Dục Phong không nói chuyện, rũ mắt nhìn Tần Tình.
Ước chừng qua 2 giây, trong chỗ sâu của đôi mắt cậu như là sáng lên ngọn lửa màu đen.
Môi mỏng cũng câu lên.
“...Anh biết rồi.”
Cậu xoay người đi về phía cầu thang.
Tần Tình ngơ ngẩn phía sau_____
“Văn Dục Phong, anh muốn đi đâu?”
“Chuẩn bị quà cho em.”
Không hề cho cô cơ hội thứ hai mở miệng, thân ảnh nam sinh đã biến mất dưới cầu thang.
Tần Tình há hốc mồm miệng. Thẳng đến giáo viên trong phòng tự học ngẩng đầu nhìn về nơi này liếc một cái, lúc này Tần Tình mới phải bất đắc dĩ xoay người vào phòng học.
Sau đó cô liền bắt đầu đợi Văn Dục Phong trở về.
Kết quả chờ đợi, chờ thêm một tiết cuối cùng, chờ thêm thời gian bữa tối, lại chờ thêm 3 tiết tự học buổi tối.
Thẳng đến khi tan học, Tần Tình chậm rì rì thu dọn cặp sách, ra phòng học, cuối cùng rời trường. Mà mãi cho đến cô lên xe của Tần Hạo, cũng không chờ được thân ảnh của Văn Dục Phong xuất hiện trong tầm mắt.
Tần Hạo trên chiếc ghế điều khiển sớm đã phát hiện Tần Tình thất thần, sau khi lại xe anh làm như vô tình hỏi một câu:
“Tiểu Tình, hôm nay trong trường học có chuyện gì?”
“...Không có.”
Tần Tình thu hồi tầm mắt từ ngoài xe.
Suy đoán của Tần Hạo là gần tới kỳ thi Đại học, khó tránh khỏi có chút áp lực, nên cũng không hỏi nhiều.
Anh đánh xe đưa Tần Tình đến dưới lầu nhà bà nội Tần.
“Anh hai, bà nội hôm nay chuẩn bị bánh kem, anh không lên ăn thử một miếng sao?”
Sau khi Tần Tình xuống xe, giữ cửa hỏi.
Tần Hạo lắc lắc đầu, cười nói: “Giữa trưa ăn tiệc sinh nhật của em, buổi tối anh còn có chút chuyện, không thể lên rồi.”
“Được, tạm biệt anh hai.”
Tần Tình đóng cửa xe lại, bản thân vào trong chung cư.
Đứng trước thang máy, Tần Tình do dự nhìn thoáng qua bóng đêm đen nhánh bên ngoài toà chung cư, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
...Cũng không biết người nọ rốt cuộc đi đâu chuẩn bị món quà gì.
Làm sao đến giờ này cũng chưa trở về chứ?
Sẽ không có gì ngoài ý muốn nhỉ...
Tần Tình lo lắng như vậy mà nghĩ, tháng máy vừa lúc cũng dừng ở tầng 1.
Cô chần chừ, vẫn bước vào trong thang máy, sau đó lấy di động ra.
Thang máy dừng ở tầng lầu 12, Tần Tình chuẩn bị quay gọi số điện
thoại trên màn hình.
Chỉ là không đợi điện thoại kết nối, cô liền nhìn thấy thân ảnh thon dài đứng dựa vào tường trước.
Tần Tình sửng sốt.
Trong hành lang chữ T an tĩnh, di động nam sinh trầm thấp rung lên.
Mà Văn Dục Phong sớm đã nghe thấy động tĩnh của thang máy không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, trên gương mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.
“...Đã về rồi?”
“Uhm.”, Tần Tình trả lời theo bản năng. Sau đó cô mới phản ứng lại, mi nhăn lại: “Đã trễ như vậy, anh_____”
“Sinh nhật vui vẻ.”
Nam sinh lại mở miệng chặn đứng giọng nói của cô.
Cặp đồng tử đen kia nhìn cô, dưới ánh đèn rực rỡ, như tràn ngập ánh sao.
Những lo lắng dưới đáy lòng của Tần Tình chuyển hoán thành oán trách lẫn nghiêm nghị đều biến mất, cô nhịn không được nở nụ cười.
Mắt hạnh xinh đẹp cong thành mảnh trăng non.
“Đều đã lúc này rồi, không mua được quà nhỉ?”
“...”
Văn Dục Phong híp đôi mắt. Dáng vẻ cô gái nhỏ miệng cười vui vẻ ánh vào đáy mắt cậu.
Cậu dùng đầu lưỡi chạm nhẹ vào hàm dưới của mình, qua hai giây mới cười thấp.
“Không ‘mua’ được.”
Chữ bị cố tình nhấn trọng âm kia, cũng không làm Tần Tình phát hiện ra được.
Tần Tình cười đi tới: “Em nghe nói quà sinh nhất lưu hành nhất của học kỳ này là bộ kỳ đại học năm năm mô phỏng ba năm_______ em tưởng rằng anh sẽ đưa ra một bộ.”
Văn Dục Phong chậm rãi đứng thẳng người, vành môi mỏng ngậm cười, làm như tuỳ ý đón Tần Tình đi qua.
Đồng thời cậu mở miệng, chất giọng chây lười, như mang theo chút tiếc nuối:
“À, anh nên nghĩ đến.”
“Em chỉ nói đùa, bây giờ anh tặng cho em, em cũng làm không_____”
Giọng nói líu lo của Tần Tình ngừng lại.
Văn Dục Phong đã muốn chạy tới trước mặt cô đầy hai người vào cửa kim loại thang lầu thoát hiểm bên cạnh, đem cô gái ngốc đi vào.
Khi cửa kim loại khép lại, Tần Tình đã bị nam sinh thủ sẵn sau eo áp vào góc tường.
Cô cả kinh mở lớn mắt hạnh.
Qua vài giây, Tần Tình mới tìm trở về giọng nói của mình. Ánh mắt cô nhìn nam sinh có chút bất đắc dĩ, như là đang nhìn cậu nhóc nghịch ngợm gây sự______
“Văn Dục Phong, anh đừng làm loạn. Có gì nói không thể ở bên trong nói sao... thang lầu này quá tối, dọa người.”
Ánh mắt Văn Dục Phong hơi sâu.
Trải qua thời gian dài ở chung như vậy, Tần Tình sớm đã không hề bài xích thân mật giữa hai người họ, chỉ là có vẻ như loại không bài xích này... thoạt nhìn thật đúng là không phải chuyện gì tốt.
Văn Dục Phong mở mắt, giọng cười nhẹ.
“...Không thể nói ở bên trong.”
“Tại sao chứ?”, Tần Tình khó hiểu.
Văn Dục Phong xoay người, mắt không chớp nhìn chằm chằm đôi mắt Tần Tình, sau đó cúi người đến bên tai cô_______
“Em không biết sao?”, cậu cố tình đem giọng nói ép tới khàn khàn lẫn nguy hiểm: “Hành lang có CCTV, chỗ này không có.”
Tần Tình ngẩn ra.
Văn Dục Phong lại khàn giọng cười: “Nói cách khác, ở chỗ này bất kể anh làm gì, người khác sẽ không biết.”
“...”
Tần Tình chậm rì rì chớp đôi mắt.
Đôi lông mi hơi cong như cánh quạt nhỏ, như là từ trong lòng Văn Dục Phong chớp qua, cào đến tim người ta ngứa ngáy.
Chỉ là không đợi Văn Dục Phong có phản ứng gì, cô gái nhỏ liền nhẹ giọng nở nụ cười______
“Văn Dục Phong, anh thật sự cho rằng em bị anh dọa kinh sao?”
Chưa cho nam sinh cơ hội mở miệng phản bác, Tần Tình lại cong con mắt nhìn cậu, nói tiếp:
“Anh có phải ấu trĩ không vậy, Văn Dục Phong?”
“...”
Văn Dục Phong thở dài.
Cậu thoáng lùi thân hình về sau, đen nửa người trên cơ hồ dán vào nhau của hai người kéo ra khoảng cách. Nhưng cánh tay của cậu vẫn như cũ ôm sau eo cô gái nhỏ, cái khác khuỷu tay đặt lên tường trên đỉnh đầu cô gái nhỏ.
“Em cũng không cảnh giác với người khác như vậy?”, ánh mắt cậu bất đắc dĩ, tựa như sâu bên trong mang theo cảm xúc gì đó cuồn cuộn không thôi.
“À không,”, Tần Tình không do dự: “Nhưng em tin anh mà.”
“...”, Văn Dục Phong cụp mắt nhìn cô gái nhỏ, ánh mắt càng sâu.
Tần Tình: “Anh kéo em vào, thật ra có phải tặng quà cho em?”
Khoé mắt cô cong: “Đừng giấu.”
“...Không giấu.”
Văn Dục Phong buông tay phải chống trên tường xuống, duỗi trước mặt cô gái nhỏ.
Thẳng đến giờ phút này, Tần Tình mới chú ý tới tay áo sơ- mi bên phải xắn lên, mà ngoài đường cong cánh tay bao bọc cơ bắp hơi mỏng, thắt một dải lụa màu xanh lam.
“Quà ở ngay trước mắt em.”
Cậu khàn giọng cười.
Dải lụa kia vậy mà còn thắt thành nơ con bướm_______
“Anh chính là quà sinh nhật của em.”
“Điềm Điềm, em có nhận hay không?”
________________
Tác giả có lời muốn nói:
“Gọi hay không?”