“Anh chính là quà sinh nhật của em.”
“Điềm Điềm... em có nhận hay không?”
“...”
Tần Tình thật làm sao cũng không nghĩ tới, Văn Dục Phong có thể không cảm thấy xấu hổ mà nói ra loại lời nói như vậy.
Cô ở trong ánh mắt chú mục không chớp mắt của người nọ choáng váng 10 giây, thẳng đến khi đèn cảm ứng của hành lang thoát hiểm vụt tắt.
Bóng tối ngăn cách ánh mắt chăm chú mang theo cảm xúc thâm trầm nào đó của đối phương, Tần Tình mới vừa thở nhẹ ra, ý đồ chậm rãi thu hồi lý trí, liền nghe thấy nam sinh trước mặt vang lên âm thanh thanh thuý.
Trong cầu thang vì vậy lại một lần nữa sáng sủa.
Bốn mắt nhìn nhau, tránh cũng không thể tránh được.
Tần Tình mạnh mẽ ép não mình, rốt cuộc dưới ánh nhìn trở nên nguy hiểm của Văn Dục Phong trước khi không thể khống chế, tìm ra được lời thoại của chính mình_______
“Nếu em nhận thì sẽ như thế nào, không nhận... lại sẽ như thế nào?”
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô gái nhỏ mang theo thăm dò lại cảm xúc giảo hoạt.
Văn Dục Phong nhẹ híp mắt.
...Quả nhiên qua lâu như vậy, cô gái nhỏ của cậu ở phương diện này cũng trở nên thông minh.
“Em không nhận, anh sẽ rất ảo não, rất ảo não.”
Cậu chậm rãi đem ba chữ kia lặp lại một lần, trên gương mặt thanh tuấn thật ra nhìn không ra cảm xúc nào_____
“Sau đó, đến lúc đó anh sẽ làm ra cái gì, không phải chuyện anh có thể không chế được.”
Tần Tình nghẹn lời.
Cùng với những lời không giống nói đùa khi nãy của Văn Dục Phong khi kéo cô vào hành lang, lúc này cô có thể rõ ràng mà cảm nhận được loại hơi thở nguy hiểm đè ép đang bùng nổ bên cạnh.
Tần Tình rụt người lại, vậy nhưng phía sau lại là vách tường không chừa cho cô chút khe hở nào.
Sau đó cô nỗ lực cong khoé môi lên: “Văn Dục Phong, anh thực ra là không mua được món quà khác, cho nên mới lấy ruy- băng này ứng phó_____ à...”
Giọng nói líu lo của cô thay đổi, chỉ vì nam sinh trước người đột nhiên trầm ánh mắt cúi người xuống.
So với nhiều lầu trước đó như vậy cũng không giống nhau, Văn Dục Phong lúc này đây cũng không phủ lên tai cô gái nhỏ. Cậu thậm chí dùng cánh tay buộc dải ruy- băng kia nâng cằm cô gái nhỏ, mi mắt rũ xuống, như muốn trực tiếp hôn.
Tần Tình thật sự bị doạ choáng váng, theo bản năng quay mặt đi, đôi mắt cũng gắt gao nhắm lại.
Phảng phất hơi thở nóng bỏng ngừng lại bên sườn má của cô.
Giọng nói khàn khàn trầm thấp gần trong gang tấc______
“...Nhận hay không?”
“...”, Tần Tình quả thực bị tư thế đưa “quà” này làm khóc: “Nhận nhận nhận, em nhận còn không được sao...”
Văn Dục Phong cười khàn.
“Đây là thỏa hiệp?”
“_______ Anh thế nhưng thật ra hy vọng em lại có cốt khí chút à.”
Cảm nhận được người Văn Dục Phong thối lui, Tần Tình xấu hổ buồn bực quay mặt lại lườm cậu.
Sau đó cô liền phát hiện ra vấn đề mấu chốt_____
“Quà, quà tặng em nhận...”, bị ánh mắt càng đậm vài phần kia nhìn chằm chằm, Tần Tình có chút không tự giác mà nói lắp: “Anh làm sao... còn không đi?”
Nam sinh quay đầu qua, môi mỏng câu lên: “Nhưng em còn chưa mở.”
“...”
Tần Tình lúc này thật sự đem mắt hạnh mở to, lại chỉ phát hiện bản thân bị vây quanh như sói bao vây nai con, vô hại đến gần như hoảng sợ.
Nhưng cô hiển nhiên không biết, ánh mắt này sẽ chỉ làm “sói” trước mặt này càng khó giữ khống chế.
Tần Tình lúc này cuối cùng mất càng nhiều thời gian tìm lại giọng nói của mình, gương mặt nhỏ trắng hồng xinh đẹp bạnh đến đỏ bừng_____
“Văn Dục Phong, anh anh anh______”
Văn Dục Phong bị cô gái nhỏ chưa bao giờ lộ ra dáng vẻ đáng yêu này đè nén không được tiếng cười, ánh mắt lại dần dần đậm như mực cổ.
“Anh cái gì?”, cậu lười biếng cười hỏi.
“Anh_____ anh không biết xấu hổ!”
Đây đại khái chính là lời nói hung ác không khách khí nhất của Tần Tình trong suốt 17 năm qua.
Ánh mắt Văn Dục Phong chợt loé, lời nói ra như vui đùa_____
“Vì em, anh cái gì cũng có thể không cần. Cái khác tính là gì?”
Tần Tình: “...”
Cô phát hiện sau khi Văn Dục Phong vứt bỏ “điểm mấu chốt làm người”, cô liền hoàn toàn không có cách nào chống lại lời nói của anh.
Ánh mắt Văn Dục Phong lại loé, làm ra biểu tình vô tội:
“Ồ, em ngại tự mình mở, đúng không?”
“...Anh đây giúp em vậy.”
Văn Dục Phong nói rồi, một tay chống lên mặt tường trên đỉnh đầu Tần Tình, một tay khác sờ lên nút áo đầu tiên trên sơ- mi của mình.
Khi thong thả làm ra động tác này, con ngươi của cậu không hề chớp mắt mà dừng ở Tần Tình.
Như đang đợi phản ứng gì đó của cô gái nhỏ.
“_____!”
Tần Tình lại choáng váng, vẫn không nhúc nhích mà đông cứng ở đằng kia, đầu óc xưa nay sáng sủa trống rỗng.
Nút áo đầu tiên của Văn Dục Phong cũng đã mở, cô gái nhỏ vẫn ngơ ngác mà không làm ra bất kỳ phản ứng nào.
Động tác của Văn Dục Phong hơi dừng.
Qua hai giây, cậu cúi mặt cười khẽ:
“Phục em rồi.”
Vừa dứt lời, cánh tay chống trên mặt tường hơn buông xuống, năm ngón tay thon dài chặn đôi mắt cô gái nhỏ.
“...Làm sao đi nữa cũng chỉ giống ngỗng nhỏ ngốc?”
Sau khi chăn ánh mắt của Tần Tình, Văn Dục Phong mới một lần nữa nâng cằm.
Trên gương mặt trắng nõn như ngọc của nam sinh, tựa hồ còn lưu lại một màu hồng nhạt, con ngươi tối đen cũng có cảm xúc không được tự nhiên chưa rút.
Sau đó cậu mới nhanh chóng cởi nút áo khác.
Mười mấy giây sau, Văn Dục Phong buông bàn tay che đôi mắt cô gái nhỏ xuống.
Lúc này Tần Tình đại khái phản ứng trở lại, đôi mắt gắt gao nhắm, đan xen lông mi cũng hơi run lên.
“Có thể mở mắt.”
“...”, Tần Tình nắm chặt đầu ngón tay: “Em không.”
“Thật sự là có ‘quà’ cho em xem.”, Văn Dục Phong cười đến bất đắc dĩ.
_________
Quả thật là quá buồn cười mà.
“...”
Nghe xong lời giải thích này, Tần Tình vẫn có chút hoài nghi.
“Nếu anh thật sự muốn làm cái gì, không cần chờ tới hôm nay.”
Thẳng đến khi nghe thấy Văn Dục Phong nói như vậy, Tần Tình mới lý trí hơi bình tĩnh lại, chần chừ mở mắt ra.
Lọt vào tầm mắt chính là đường cong cơ bụng đẹp đẽ, gương mặt Tần Tình đỏ lên nhất thời buồn bực muốn mắt mắt lại, đem người đẩy ra.
Chẳng qua trước động tác của cô một giây, cô lại thấy cái khác.
Tần Tình ngẩn ngơ.
___________
Vùng da trắng nõn trên ngực nam sinh, một hoa thể [1] chữ “Tình” màu xanh đen.
[1] Hoa thể (花體): hiểu nôm na là font chữ Hoa- font chữ trang trí nghệ thuật. Hoa thể khác với Anh thể (英文字體/ Anh văn tự thể/ font chữ Anh), nếu Anh thể là những font chữ cái Latinh đầy tính nghệ thuật, Hoa thể sẽ chỉ giữ lại những đặc tính (nét) quan trọng của một chữ. Sự xuất hiện của thể chữ Thảo (草體/ Thảo thể; 草書/ Thảo thư), một lối viết chữ đầy tính nghệ thuật hay sử dụng trong nghệ thuật thư pháp đã đưa Hoa thể lên một tầm cao. Trong câu trên, nói rõ ra chính là Văn Dục Phong xăm tên của Tần Tình lên ngực mình bằng font chữ nghệ thuật.Xung quanh hoa văn còn hơi sưng đỏ, hiển nhiên là mới vừa làm xong không lâu.
Động tác của Tần Tình hơi ngừng trệ nâng tầm mắt lên, có chút không thể tin được nhìn về phía Văn Dục Phong.
Mắt cậu cũng đang nhìn cô không chớp, con ngươi đen láy, lại như tấm vải sao:
“Vừa nãy nói anh chính là quà, không phải đùa giỡn, là nghiêm túc.”
“...”
“Anh đem mười năm sau này của chính mình tặng em, đến chết đều sẽ là người của một mình em.”
“...”
“Mặc cho trong mười năm em đưa ra lựa chọn gì, mặc cho em từ bỏ hay không.”
Cậu ngừng lại, nửa rũ mắt, như cười như thở dài:
“À... sau mười năm anh cũng đã ba mốt tuổi, em có phải sẽ ghét bỏ anh hay không?”
Không đợi Tần Tình trả lời, cậu lại gương mắt: “Chẳng qua không sao cả, đây là lựa chọn của mình anh.”
“Điềm Điềm,”, Văn Dục Phong nhẹ giọng: “Sinh nhật vui vẻ!”
Nói xong, cậu xoay người rời đi.
Khi ra khỏi thang lầu thoát hiểm, bàn tay nắm chặt thành quyền rũ tại bên người, gân xanh nổi rõ lên mu bàn tay trắng nõn.
Nói “lựa chọn của mình anh”, lại không dám ở lại nghe đáp án...
Cậu cười tự giễu.
_______________
Văn Dục Phong, thì ra mày cũng sẽ đê tiện như vậy, lại nhát gan như vậy.
..............
Hai ngày thi Đại học ngắn ngủi, khiến các thí sinh vì nó chuẩn bị 3 năm.
Tất cả mọi người cho rằng hai ngày kia tất nhiên là ấn tượng khắc sâu dài lâu, nhưng đối với Tần Tình mà nói, hai ngày kia lại giống như vô số ngày tháng bình đạm trong quá khứ.
Không cần cố tình khắc ghi, cũng không phải cố tình quên. Nhưng quay đầu nhìn lại, như hình ảnh dòng nước chảy, luôn là dần dần mơ hồ, nhạt nhoà, cho đến khi hoàn toàn trôi đi. Bất kể hồi ức như thế nào, tựa như đều giữ lại không được chút dấu vết.
Ngược lại là ở sau đó, như là kỳ nghỉ thả lỏng nhất cũng vui thích nhất của nhân sinh, bên cạnh người người, chuyện xảy ra qua, thoáng lơ đãng là có thể hồi tưởng trong nháy mắt... giống như khắc vào xương tuỷ.
Mặc kệ lại qua bao nhiêu năm, khi đó mỗi một khung cảnh đều giống như hôm qua, hoặc càng gần hơn.
Gần giống như bạn vươn tay ra, còn có thể đụng đến bóng người tươi sống bên trong; vểnh tai lên, còn có thể nghe thấy lời vui đùa ấu trĩ lại chân thành...
Chỉ là đó hẳn là kỳ nghỉ dài nhất dường như cũng là ngắn nhất, bất kể bao lâu, bọn họ lập tức nghênh đón cuộc sống Đại học chưa bao giờ tiếp xúc qua.
Tần Tình thi Đại học phát huy bình thường, không có khó khăn gì đạt được Thủ khoa khoa Văn Thanh Thành, cũng thuận lợi thành chương đạt được lựa chọn trường học mình yêu thích nhất lẫn quyền lợi chuyên ngành.
Lúc này đây cô cũng không dựa theo “nên làm” của đa số mọi người, lựa chọn trường học, mà nghiêm túc điền mục tiêu ý tưởng sớm đã có của bản thân.
Mà lúc này ba mẹ của Tần Tình, Tần Kinh Quốc và Lê Tịnh Hà cũng không có ý ngăn cản.
“Còn không đến một năm nữa con sẽ chân chính thành niên.”
Sau khi đã biết lựa chọn của Tần Tình, Lê Tịnh Hà nói như vậy với cô.
“Mà con cũng đã tốt nghiệp Phổ thông rồi, mẹ và ba con sẽ không để ý con từng chút một như nửa năm trước nữa, để con suy nghĩ và sinh sống giống như một người trưởng thành. Như vậy từ hôm nay trở đi, con phải nhớ kỹ________ chúng ta sẽ không can thiệp lựa chọn của con, nhưng đồng thời, cũng chính con phải có trách nhiệm với mỗi chọn lựa của mình.”
Đại khái vì cho thấy quyết tâm như vậy, với chuyện Tần Tình sắp sửa lên tỉnh đến Đại học báo danh, Lê Tịnh Hà cũng Tần Kinh Quốc không hẹn mà cùng lựa chọn bàng quan.
Chỉ có bà nội Tần đến ngày Tần Tình rời khỏi nhà kia, có chút lo lắng lẫn lưu luyến như cũ:
“Ba mẹ con, cũng thật là nhẫn tâm.”
Bà nội Tần hầm hừ lên tiếng, phảng phất sợ hai người ngồi trong phòng khách không nghe rõ mình nói______
“Con trẻ nhà người ta mười tám mười chín tuổi, lần đầu vào Đại học báo danh, ba mẹ đều đi cùng. Cháu mới mười bảy, ba mẹ cháu liền buông tay mặc kệ.”
Tần Tình bất đắc dĩ cười trấn an bà nội Tần: “Bà nội, bản thân cháu không thành vấn đề.”
Bà Tần nghe cháu gái của mình ngoan ngoãn nói như vậy, tự nhiên cũng không cách nào dong dài làm gì, chỉ bực mình trừng mắt nhìn hai vị phụ huynh trên sô pha.
Ngoài cửa Tần Hạo đem hành lý của Tần Tình xách tới tay, sau khi ước lượng cũng thở dài: “Tiểu Tình, bên gửi vận chuyển liên hệ ổn không? Sao em xách đồ nặng như vậy.”
Tần Tình gật đầu, cười đến mặt mày hơi cong: “Anh hai yên tâm.”
.............
Trên đường đến sân bay, Tần Tình trước sau không nói một lời mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặt Tần Hạo có bất thường.
________Không biết có phải anh xuất hiện ảo giác hay không, tựa như bắt đầu từ sau khi thi Đại học, Tiểu Tình liều trở nên... trầm mặc.
So với loại an tĩnh trước kia cũng không giống trầm mặc.
Mà một đường sau đó, Tần Hạo vài lần muốn nói chuyện, Tần Tình giống như chỉ trả lời cho có lệ.
Thẳng đến khi Tần Hạo rốt cuộc nhịn không được, ánh mắt mơ hồ mà thâm trầm hỏi vấn đề______
“Anh trước kia đi tới trường của em nhận tài liệu và bằng tốt nghiệp cho em, nghe nói thành tích bạn cùng bàn của em cũng rất tốt... cậu ta học ở trường nào?”
“...”
Nhìn ra ngoài cửa sổ, thân mình Tần Tình cứng lại.
Qua vài giây, cô hơi rũ lông mi, môi hơi động: “Không biết!”
“...”
Ánh mắt Tần Hạo trầm xuống, không hỏi lại vấn đề này.
Sau đó lại an tĩnh rất lâu, thẳng cho đến khi vào sân bay, Tần Hạo hoàn tất thủ tục gửi hành lý vận chuyển, Tần Tình cũng lấy được vé máy bay chờ vào ga.
“Anh hai tạm biệt!”
Lúc gần đi, Tần Tình vẫn bày vẻ mặt tươi cười.
“Uhm!”, Tần Hạo đáp theo.
Chỉ là chờ sau khi Tần Tình xoay đi, sắc mặt của anh lập tức khó coi.
_______Nếu có thể tìm được tiểu tử đáng chết khiến Tiểu Tình của bọn họ khổ sở như vậy kia, anh nhất định phải đem người ném xuống sông cho cá ăn!
Mà cùng lúc đó, Tần Tình đang xếp hàng di động rung lên.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình, ánh mắt ngưng lại.
Lại qua vài giây, Tần Tình như không nhìn thấy mà cầm di động thả vào túi.
Rất nhiều năm sau, Tần
Tình nhớ đến tin hgắn này, vẫn sẽ không nhịn được mà tâm tình phức tạp.
____________
Khi đó bản thân làm sao cũng không nghĩ tới, kia sẽ là tin tức cuối cùng cô nhận được từ cậu trong nhiều năm.
=========
Ngày Tần Tình gặp lại con mèo trắng tên “Điềm Điềm” kia, Đại học năm II vừa mới bắt đầu hơn một tháng.
Khi nhận được tin bạn cùng phòng, Tần Tình đang ở bậc thềm phòng học trong trường chọn môn tự chọn.
Ánh nắng trong phòng tươi sáng, tình cảm ấm áp sưởi ấm người khác, thầy giáo già giảng bài đứng ở trên bục giọng khoan thai chậm rãi, khiến hơn nửa phòng học có chút buồn ngủ.
Giờ học tự chọn này không tính là nhân khí cao, nhưng lại hầu như không còn chỗ ngồi_____ hơn nữa rõ ràng là giờ học ngành Trung văn, lại có ¾ là nam sinh.
Mà trong ¾ nam sinh, lại có hơn phân nửa đang nhìn bóng lưng khuê nữ rũ mái tóc dài xuống.
_____________
Môn Hán ngữ của lớp 1 khoa Văn học chuyên nghiệp ngành Trung văn, Tần Tình.
Trong trường học này, đại khái không ai không biết cô gái tài năng kiêm hoa khôi lớp của ngành Trung văn.
Hoặc có lẽ, từ khi cô bắt đầu học năm I Đại học, cũng đã trở thành mục tiêu truy đuổi của rất nhiều bạn học hoặc đàn anh khoá trên trong trường.
Mà đã hơn 1 năm qua đi, mỗi người đều tò mò, liệu có người có thể tiếp cận khuê nữ thoạt nhìn nhẹ nhàng dễ thương, lại giống như vĩnh viễn đang giữ khoảng cách với bạn hay không.
Mặc dù đều biết cơ hồ không cách nào đạt được mục tiêu, nhưng vẫn ngăn không được hormone chính trực bừng bừng phấn chấn của các nam sinh đang trong giai đoạn dâng trào nhiệt huyết.
_________ Chí ít, thưởng thức cái đẹp không phạm pháp.
Tất cả nam sinh trong phòng học này, bất kể là người đã chọn môn này từ đầu hay là những người vì ngưỡng mộ mà tới, đều mang một suy nghĩ chung như vậy.
Nhưng vào lúc này, điện thoại Tần Tình bỏ vào trong túi đeo lưng rung lên.
Cô gái hơi nhíu lông mày.
Không vì cái gì khác, chỉ vì vừa nhớ ra bản thân không tắt âm.
Vì vậy cô lấy di động ra, ánh mắt theo bản năng nhìn lướt qua tin tức trên màn hình chưa mở khoá.
Là tin nhắn bạn chung phòng của cô.
“Tần Tình, vừa nãy có người đưa tới một con mèo trắng, nó tên là ‘Điềm Điềm’, cậu...”
Nội dung phía sau của tin nhắn Tần Tình thậm chí còn chưa kịp xem, di động liền vang lớn rớt xuống mặt đất.
Thanh âm không lớn không nhỏ ở nơi an tĩnh trong lớp học cũng càng rõ ràng hơn, chỉ là Tần Tình đã mặc kệ mọi ánh mắt tập trung vào, chỉ nhìn thầy giáo già trên bục giảng_______
“Thầy Tống, xin lỗi.... em có chút việc gấp ạ______”
Thần sắc thầy Tống mờ mịt, nhưng vẫn gật đầu.
Ông tuy không biết chuyện gì, nhưng thứ nhất, danh hiệu “Cô gái tài năng” của Tần Tình ở trong nhóm thầy cô giáo ngành Trung văn bọn họ không ai không biết, không lo lắng cô vô duyên vô cớ trốn học; thứ hai, cô gái từ trước tới nay an tĩnh ung dung lúc này sắc mặt tái nhợt, ngay cả giọng nói đều mang run sợ không che giấu, hiển nhiên có liên quan không sai.
Được đồng ý, Tần Tình nhặt di động lên, ngay cả túi xách cũng không chú ý, liền ngay dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong lớp bước nhanh khỏi phòng học.
Ra cửa phòng học, cô càng không nhịn được trực tiếp chạy.
Mấy phút sau cô trở về phòng ngủ, miệng thở hồng hộc, dây cột tóc nửa đường rơi lúc này cũng không biết.
“...Tần Tình, cậu làm sao???”
Nghe thấy động tĩnh các bạn cùng phòng xoay chỗ khác, cô gái chưa từng bị thấy qua dáng vẻ chật vật này có chút kinh ngạc.
“...”, Tần Tình hít hơi thật sâu, không để ý khí quản và phổi vì chạy vô cùng kiệt sức mà đau đớn, chỉ giọng khẽ run run mở miệng: “Ai đưa mèo tới____ người đâu?”
Các bạn cùng phòng sợ run lên, sau đó người gửi tin nhắn nói: “Là đưa đến chỗ quản lý ký túc, bọn tớ cũng không gặp được. Quản lý còn nhắc mèo này không thể nuôi trong phòng ngủ, cậu_______”
Lời nói của bạn cùng phòng hơi ngừng.
Bởi bọn họ đều chưa từng nhìn thấy, gò má của cô gái đột nhiên đã bị nước mắt làm ướt một mảng lớn.
____________
Tần Tình khóc không có dấu hiệu nào, nhưng nước mắt này như là nhịn lâu lắm rồi.
Dường như vỡ đê đập lớn, lập tức sụp đổ, hồng thuỷ che khuất bầu trời mà ập xuống, một cơ hội né tránh cũng không chừa lại.
Mà thẳng đến hôm nay Tần Tình mới hiểu được, có những thứ có thể liều mạng không nghĩ tới, không có nghĩa là không tồn tại.
Tựa như có chút cảm tình, thấy rõ quá sớm, khắc quá sâu.... đợi ngày hồng thuỷ ngập trời ấy, chính là chết không nơi chôn thây.
Từ nay về sau, hoặc còn sống, nhưng trong lòng đã có một mảnh đất chết rồi.
Một cắt lại cắt không được, muốn quên lại luyến tiếc.
.............
Tần Tình khóc đến mất sức, thân thể theo đó khuỵu xuống, bên cạnh cửa.
Phía sau là hành lang, lui tới ánh mắt quái dị, cô lại bất chấp. Chỉ cảm thấy ngực đau, lại giống như toàn thân chỗ nào cũng đau.
Cô đưa đôi mắt đã mơ hồ nước kia thấp giọng gọi mèo.
Nó đã lớn như vậy rồi...
Bên tai như có một giọng cười khàn khàn đang gọi “Điềm Điềm”.
Nước mắt Tần Tình không ngừng được rơi xuống đất.
Cô thầm nghĩ, bất kỳ người nào cũng được... có người có thể cứu cô không.
Sau này nhớ lại hơn 1 tháng Đại học năm II, Tần Tình đều cảm thấy bản thân trải qua như xác không hồn.
Đầu như là bị hỏng, cô cho rằng sớm đã quên ký ức năm lớp 11 của Trung học, mỗi ngày mỗi giờ lặp lại trước mắt.
Trong hình vĩnh viễn là một nhân vật chính. Thanh tỉnh là anh, trong mơ là anh, từ lâu rồi, cô hầu như không rõ hiện thực hay là nằm mơ.
Trì độn vài ngày như vậy, Tần Tình bắt đầu sốt cao.
Mỗi ngày thân nhiệt đều sốt cao đến 39.5 độ, bất kể uống bao nhiêu thuốc cảm mạo thuốc tiêu viêm thuốc hạ sốt của phòng y tế trường, thân nhiệt của cô vẫn chung thuỷ lên xuống. Mặc dù ban ngày hạ sốt, nhưng buổi tối nhất định sẽ tăng cao.
Sốt cao như vậy còn giằng co một tuần, bạn cùng phòng lúc này nhìn không nỗi nữa, trực tiếp đưa cô chạy tới khoa cấp cứu Bệnh viện III của thành phố.
Lấy máu, xét nghiệm, cầm kết quả, bác sĩ khám nhìn báo cáo, thần sắc nghiêm túc:
“Sao bạch cầu lại thấp như vậy? Gần đây thân thể cảm giác sao?”
Bạn học cùng phòng cũng không rõ ràng, Tần Tình sốt đến thần trí có chút mê mang.
Bác sĩ lúc này lại cầm giấy xét nghiệm lên xem lại lần nữa, các bạn cùng phòng dẫn Tần Tình theo lại là một trận dày vò.
Nhưng cuối cùng tra được, vẫn không tìm ra nguyên nhân bạch cầu thấp như cũ.
Khi chuyến cuối cùng, biểu tình bác sĩ trầm trọng: “Tuy tuyến dịch lim- pha không có dấu hiệu sưng to, nhưng không phải bệnh trạng tất yếu... như vầy, cháu trước truyền nước vài ngày, xem bạch cầu có thể tăng lên, nếu như có thể thì không phải là vấn đề gì to tát, nếu như không thể... không thể chúng ta tiến thêm một bước kiểm tra.”
“...”
Có thể có thẻ học sinh của trường học bọn họ đều không phải ngốc, vừa nghe ý tứ của bác sĩ, các bạn cùng phòng đều luống cuống.
Tần Tình cũng hoảng sợ, nhưng thần trí lại giống như một phân thành hai, một cái ở trong thân thể co rúm lại, một cái trôi nổi trên cao hờ hững quan sát.
Cuối cùng cô gọi cho người nhà.
Lê Tịnh Hà xưa nay ung dung bình tĩnh cũng sợ đến bối rối, 3 giờ sau liền tới sân bay, sau đó đón xe đến trường học của Tần Tình.
Trước khi Lê Tịnh Hà đến trời đã tối.
Tần Tình trở về trường học, khiến bạn cùng phòng lo lắng không thôi rời đi, bản thân đi tới băng đá đài nhạc nước cạnh trường.
Cô nằm xuống, gió thu hơi lạnh.
Tần Tình ngửa mặt nhìn tán cây phân chia bầu trời đêm, những ngôi sao xa xa gần gần trong toàn bộ tầm nhìn rạng rỡ của cô.
Rất đẹp.
Không biết... anh có thể cũng đang xem hay không?
Tần Tình ngừng lại, lấy ra di động lâu rồi không dùng, nhưng vẫn mang theo bên người từ lớp 10 Trung học.
Danh bạ điện thoại chỉ có một dãy số.
Tần Tình gọi.
Vẫn là giọng nói quen thuộc, lạnh như băng kia_____
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng______”
Sau đó Tần Tình ngắt điện thoại, không nhịn được cười thành tiếng.
Nước mắt theo khoé mắt chảy vào tóc.
Nếu là bệnh bạch cầu...
Nếu là...
Tần Tình nhìn ánh sao trong tầm mắt dần dần mơ hồ của mình, chậm rãi nhắm mắt.
Nếu là bệnh bạch cầu, nếu anh không còn gặp lại em.
Anh sẽ hối hận sao?... Văn Dục Phong.
Em hối hận rồi, Văn Dục Phong.
....................
Tháng kia, Tần Tình truyền nước một tuần.
Một tuần sau, lần nữa kiểm tra máu, bạch cầu của cô khôi phục lại mức bình thường.
Triệt để phục hồi sau khi xuất viện, Tần Tình dùng di động gửi một tin nhắn.
“Em hối hận rồi.”
“Món quà kia, giúp em tháo xuống đi!”
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chắc do chương này k1ch thích bản thân tôi viết, đầu óc không thanh tỉnh, lúc sắp chữ thêm một đoạn nữa... tối nay gấp rút bổ sung, có thể sẽ muộn một chút, mong các tiên nữ thứ lỗi.