Tần Tình treo trên người mình bị người khác đoạt đi, mười mấy giây sau Trác An Khả cuối cùng mới từ sự xuất hiện của chàng trai trước mặt khiến cô khiếp sợ khôi phục lại tinh thần.
“Đây đây đây là nhà anh?!”
Trác An Khả không tin được mà nhìn chìa khoá trong tay mình, lại nhìn xung quanh hành lang chữ T này, như hoài nghi nơi này ẩn giấu cái gì như cơ quan mê hoặc bọn họ.
Chờ tầm mắt cô ấy quay lại, thấy cũng chỉ có bóng dáng chàng trai ôm cô gái kia vào trong.
Biểu tình Trác An Khả vặn vẹo.
Người so với khi còn học phổ thông càng vô tâm hơn.
Sau đó đối mặt với cánh cửa đang mở, Trác An Khả liền rối rắm.
Cô ấy rốt cuộc là quản hay mặc kệ đây?
Theo lý mà nói, hai người bây giờ quan hệ gì đó cũng đã không còn, bản thân làm sao cũng không nên đêm hôm ném Tần Tình vào hoàn cảnh trai đơn gái chiếc nguy hiểm này, hợp lý nhất chính là trực tiếp cướp người mang về...
Nhưng sự thật bày ra trước mắt chính là tàn khốc, đừng nói một mình cô ấy, gọi thêm mấy người tới cũng chưa chắc có thể đem người từ tay chàng trai này mang đi.
Huống chi, đây thật đúng là Tần Tình tự mình đưa tới cửa.
Chần chừ nửa phút, Trác An khả không có cách nào, chỉ có thể cắn răng vào cửa.
Vừa ra khỏi lối vào đó là phòng khách.
Sô- pha da màu xám lạnh, cô gái nhỏ với mái tóc dài màu hạt dẻ lộn xộn mở to mắt hạnh xinh đẹp, không chớp mắt mà ngồi xổm nhìn người đàn ông trước mặt mình.
“Đã lâu không gặp... Văn Dục Phong.”
Thanh âm sau khi say rượu mang theo tiếng được tiếng mất, tựa hồ còn có chút uỷ khuất, đôi tay của Tần Tình chống bên sô- pha, cái chân mảnh khảnh rũ xuống lắc qua lắc lại.
Con ngươi đen như mực vững vàng của Văn Dục Phong nhìn cô, qua hai giây mới thở dài.
Anh rũ mắt xuống, đem cẳng chân đang đá vào lồ ng ngực mình bắt lấy.
Một đoạn mắt cá chân trắng như tuyết bị anh giữ trong lòng bàn tay, vân da tinh tế mềm mịn, như thoang thoảng mùi nước hoa trong không gian mờ mịt.
Văn Dục Phong bất động thanh sắc, duỗi tay tháo giày cao gót màu đen trên chân phải của cô gái nhỏ, đặt chân trần lên đầu gối của mình, lại tháo giày ở chân trái.
Trong quá trình còn không an phận mà đạp mấy cái.
Chờ thật vất vả mới tháo giày cả hai chân ra xong, anh mới đẩy người ra sô- pha đỡ cẳng chân.
Sau đó Văn Dục Phong kéo qua một cái mền mỏng, đắp từ dưới người cô gái nhỏ lên trên.
Trác An Khả ở trước lối vào nhìn hết quá trình này liền trợn mắt há hốc miệng.
__________
Đây thật là Văn Dục Phong đến bây giờ vẫn là hung danh truyền xa trong lòng mỗi một đàn em ở Nhất Sư?
Hay là bản thân cô ấy cũng uống nhiều?
Nhưng cái này cũng chưa tính xong.
Trạng thái của cô gái nhỏ trên sô- pha hoàn toàn say rượu trề môi trầm mặc trong chốc lát, chờ Văn Dục Phong cho cô đùa nghịch xong, mền cũng kéo lên đắp, cô lại đột nhiên nhấc cẳng.
Lần này sức lực không nhỏ, mền mới vừa đắp xong thiếu chút nữa đã bay đi.
Văn Dục Phong vốn đã đứng lên thì động tác hơi ngừng lại, rũ mi mắt nhìn cô gái nhỏ trên sô- pha.
Tần Tình cũng nhìn anh hai giây, chậm rì rì quay mặt đi, mắt quay vào sô- pha, không hề nhìn anh.
Văn Dục Phong lại khuỵ gối ngồi xổm trước mặt cô gái nhỏ: “...Nói đi, muốn cái gì.”
Vừa nghe thấy lời này, Tần Tình vèo một cái xoay trở về, mặt mày cười đến hơi cong: “Anh đừng đi.”
“Anh phải nấu canh giải rượu cho em.”
Cô nhíu mũi: “...Vậy cũng không được.”
Văn Dục Phong buông tiếng thở dài, môi mỏng lại hơi nhấc lên, khuôn mặt sắc bén tuấn tú cũng theo đó mà nhu hoà.
Anh cầm lấy di động trên bàn trà thuỷ tinh, ngón tay thon dài trên màn hình gõ nhẹ vài cái, một cuộc điện thoại liền hiện ra.
Tần Tình vừa mới đá văng mền lại không an phận:
“Chân... chân lạnh.”
Văn Dục Phong thuận thế đứng dậy, ngồi xuống trước cẳng chân của Tân Tinh, đem hai bàn chân nhỏ trắng như ngọc mỡ dê lạnh lẽo ôm vào lồ ng ngực, kéo áo len mỏng lên quấn vào.
Đồng thời điện thoại gọi được, Văn Dục Phong rũ mắt vừa nhẹ nhàng xoa xoa mắt cá chân trần lạnh lẽo của cô gái nhỏ vừa thanh âm vững vàng nói với điện thoại đối diện: “Tìm một khách sạn làm canh giải rượu đưa tới.”
Mà lúc này, cô gái nhỏ ngồi ở đầu khác của sô- pha mới bưng gương mặt vừa lòng lên tươi cười, đôi mắt cong thành mảnh trăng non.
Trác An Khả ở ngưỡng cửa đứng yên ngây ngốc thật lâu đã không biết nên lộ ra biểu tình gì.
Mà trên thực tế cô ấy bây giờ tuy có nhiều loại tâm tình phức tạp đan xen hỗn loạn, nhưng vẫn có một ý niệm to lớn không sao bỏ qua.
___________
Cũng như vậy một người con trai ở bên cạnh 2 năm, Tần Tình sẽ cảm thấy ngoại trừ người này những người khác đều không thú vị... đó quả thực là bình thường.
Chưa tới 15 phút, canh giải rượu được đưa tới.
Đặt vào ấm giữ nhiệt, Văn Dục Phong kiểm tra một chút, liền xoay người đưa cho Trác An Khả.
Trác An khả theo bản năng nhận lấy, sau đó mới phản ứng lại:
“Anh đưa tôi làm gì?”
Văn Dục Phong: “Cô muốn để cô ấy tỉnh rượu ở chỗ tôi?”
Trác An Khả ngây ngốc một chút, lại thấy đối phương đã bế Tần Tình ra cửa.
Cô vội vàng đuổi theo.
..........
Một giờ sau, dưới sự hướng dẫn của Văn Dục Phong, người lại thay đem xe của Trác An Khả chạy đến dưới toà lầu 15 của Công quán Vân Sơn.
Khi Văn Dục Phong ôm Tần Tình đi về phía trước, Trác An Khả còn đang kinh ngạc nhìn quanh:
“Anh làm sao biết cậu ấy ở chỗ nào? Cậu ấy lại làm sao chỉ đường đến nhà anh?”
“Nếu cô ấy nguyện ý nói, sẽ nói cho cô.”, thần sắc Văn Dục Phong bất động, ấn thang máy, ôm Tần Tình đã quay về trạng thái mơ hồ vào thang máy.
Thang máy dừng ở tầng 11, Văn Dục Phong ra cửa thang máy, liền thả Tần Tình xuống.
Anh liếc nhìn cô gái nhỏ một cái thật sâu, sau đó mới chuyển sang Trác An Khả: “Giao cho cô, Lần này là hộ phía Tây.”
Trác An Khả mờ mịt gật đầu.
“Ngày mai sau khi cô ấy tỉnh rượu, không cần nhắc tới chuyện của tôi.”
“??”
Trác An Khả rốt cuộc phản ứng lại điểm bản thấn cảm thấy kỳ quái là gì:
“Cậu ấy hôm nay vậy mà chạy tới nhà anh, ngày mai sao có thể không nhớ rõ? Anh hà tất phải làm động tác thừa?”
“Cô ấy chẳng những không uống nổi một ly, mà còn sẽ quên mất.”, Văn Dục Phong rũ mắt, mang theo chút bất đắc dĩ nhìn về
phía Tần Tình, sau đó mới xoay trở lại.
Những cảm xúc mềm mại đó trong con ngươi đen nhánh hơi lúng túng lướt qua, như chỉ là ảo giác.
Trác An khả sửng sốt: “Cậu ấy không phải lầm đầu... uống rượu sao?”
“Không phải. Cô ấy lúc Đại học đã lỡ uống đồ uống có cồn một lần...”, Văn Dục Phong hơi rũ mắt, cười nhạt một cái: “Sau đó bản thân cũng đã quên mất.”
“______!”
Có ý tưởng kinh người nào đó trong đầu Trác An Khả lướt qua.
Sắc mặt cô ấy biến đổi, vừa muốn mở miệng nói cái gì, cô gái nhỏ bên kia dựa người vào tường thấp giọng hừ một tiếng, tựa hồ có dấu hiệu dần tỉnh.
Văn Dục Phong hơi nhíu mày.
“Vậy tôi đi trước đây.”
Nói xong, anh đem Tần Tình đang vịn trên người mình chuyển sang cho Trác An Khả, liền trực tiếp theo cầu thang thoát hiểm đi xuống lầu.
Là người duy nhất thanh tỉnh ở tại chỗ này, Trác An khả ngây ngốc một hồi lâu mới nhịn không được đỡ Tần Tình vừa đi vừa nói thầm:
“Không phải nói anh ta vẫn luôn không liên hệ với cậu cũng chưa từng gặp mặt sao... vậy rốt cuộc làm sao anh ta biết được cậu từng uống rượu? Cậu sẽ không gọi điện thoại cho người ta quấy rầy chứ??”
..............
Sau sự việc Tần Tình say rượu, Trác An Khả chột dạ một tuần.
Một tuần sau, không có bất kỳ sự nghi ngờ hay nghi vấn nào từ phía Tần Tình, Trác An khả ngược lại hoàn toàn hết chỗ nói.
Cô ấy lần đầu biết, thì ra thực sự có người có thể quên đến sạch sẽ như vậy... đây không phải thuộc loại não cá vàng sao?
Ngẫm lại đều cảm thấy đại ca Văn có chút đáng thương.
Trong lòng Trác An Khả cảm khái, nhưng cũng vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp nói bóng gió một chút.
Thẳng đến sáng chủ nhật hôm nay, Tần Tình gọi điện cho cô ấy, nói chuyện ý định đã cơ bản định ra ngoài thuê nhà, muốn ký hợp đồng Trác An Khả xử lý chuyện có thể xử lý trong tầm tay xong, sau đó liền chạy qua.
Hợp đồng một người thuê nhà ngắn hạn cực kỳ đơn giản, dù cho bao lâu Trác An Khả cũng cùng Tần Tình xử lý xong. Hai người vì vậy đồng loạt trở về Công quán Vân Sơn, đem đồ thường dùng của Tần Tình cho vào vali.
Sửa sang lại chồng sách một cách chuyên nghiệp, khi từng chồng từng chồng cho vào vali, Trác An Khả làm như vô tình mà bắt đầu câu chuyện:
“Ngày đó sau khi cậu uống say, đêm đó hoặc hôm sau, không có cảm giác khó chịu gì chứ?”
Tần Tình ngồi trên thảm bên cạnh tủ quần áo thu dọn đồ cũng không phát giác, đưa lưng về phía Trác An Khả lên tiếng: “Uhm, sau khi dậy ngoài trừ có chút choáng ra, cái khác vẫn là thật sự tốt.”
“Vậy cậu có nhớ…cậu làm sao về không?”
“...”
Động tác của Tần Tình hơi ngừng lại, biểu tình cổ quái xoay người, nhìn về phía Trác An Khả: “Không phải cậu đưa tớ về sao?”
Trác An Khả chột dạ mà nghẹn một chút.
Không chờ cô nói chuyện, bên Tần Tình lại cười quay đi: “Bà nội của tớ còn nói, người uống say đều là nặng chết, muốn tớ phải cảm ơn cậu đàng hoàng một chút, tối hôm đó cậu đưa tớ về, mệt muốn chết nhỉ? Trưa nay mời cậu ăn một bữa hoành tráng, bồi thường một chút.”
“...”, Trác An Khả càng chột dạ.
Nặng sao?
Cũng không phải cô ấy ôm, cô ấy nào biết...
Nghĩ vậy, Trác An Khả chưa từ bỏ ý định, vừa đem chồng sách cuối cùng sửa sang lại bỏ vào trong vali, vừa tiếp tục mở miệng:
“Vậy cậu tối hôm đó có... nằm mơ gì đó không?”
Qua hai giây, cô quay lại: “Sao lại đột nhiên hỏi như vậy?”
Trác An Khả nói: “Khụ... không có gì, chỉ là tớ tối hôm đó nghe thấy cậu giống như gọi tên ai...”
“...”
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.
Trác An Khả lời vừa ra khỏi miệng đã hối hận.
Cái hay không nói, cái dở vậy mà bản thân lại nói...
Không qua bao lâu, thanh âm sửa sang lại quần áo một lần nữa vang lên.
Chốc lát sau đó, Tần Tình cũng nói chuyện.
“Tớ gọi anh ấy đúng không... có chút mất mặt. Vì tình cách mạng hữu nghị lâu bền của chúng ta, cậu vẫn là quên đi.”
“Vậy cái đó... à, trưa nay ăn cơm xong, chiều cùng nhau ra ngoài đi dạo đi.”
Trác An khả vội vàng chuyển đề tài, cười nói: “Thanh Thành mấy năm nay thay đổi rất lớn, đến lúc đó tớ đưa cậu đi dạo.”
“Uhm.”, Tần Tình tiếp lời.
“...Huh?”
Thu dọn xong sách vở trên kệ, Trác An Khả nhìn bọc vải cuối cùng kia như đồ vật ngạc nhiên hỏi:
“Đây là cái gì?”
Cô ấy duỗi tay cầm qua, chỉ là không nghĩ tới đồ vật trong bọc vải vẫn chưa hoàn toàn bao lại, đến giữa không trung lại rơi xuống, rơi trên sàn nhà.
Theo sau, thanh âm v@t thể bằng kim loại va chạm xuống sàn nhà vang lên.
Ánh mắt hai người trong phòng đồng loạt rơi xuống.
Một vòng tay kim loại hình hoa hồng an tĩnh nằm ở chỗ kia.