Khi nhìn thấy hình dáng vòng tay trên mặt đất, sắc mặt Tần Tình đột nhiên thay đổi.
Qua hai giây cô mới hoàn hồn, chớp đôi mắt quay mặt đi:
“Không có gì, món quà nhỏ người khác đưa... rất nhiều năm trước.”
“Rất nhiều năm trước? Kiểu dáng còn rất đẹp nha, nhưng... tớ thấy thế nào cũng có chút quen mắt...”
Trác An Khả cúi người nhặt vòng tay lên.
Chờ tới khi cô ấy ngồi dậy, ánh mắt bắt đầu suy tư gì đó, dần dần chuyển biến, cuối cùng ngừng lại trong sự kinh ngạc gần như không thể tin được.
Trong phòng an tĩnh một hồi lâu, Tần Tình sau khi hoàn hồn lại khó hiểu quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt Trác An Khả dại ra trái phải đánh giá chiếc vòng kia như cũ.
“Làm sao vậy?”, Tần Tình hỏi.
“...”, Trác An Khả nuốt xuống tiếng trầm mặc thật lâu, cổ cứng nhắc máy móc nhìn về phía Tần Tình: “Cậu xác định… đây là ‘món quà nhỏ’???”
Ánh mắt Tần Tình khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn gật đầu.
“Tớ mẹ... người bạn đưa loại quà nhỏ này cậu mau giới thiệu cho tớ đi, tớ nhất định mỗi ngày ba nén hương cung phụng cậu ta_____”
Giọng nói líu lo của Trác An Khả dừng lại, qua giây lát, cô ấy biểu tình cổ quái hỏi: “Thứ này, có phải Văn Dục Phong tặng cho cậu không?”
Tần Tình ngẩn ra, cô làm sao cũng không nghĩ tới Trác An khả có thể trực tiếp đoán được.
Mà Trác An Khả từ phản ứng của cô đã nhìn ra đáp án mình muốn.
Cô ấy thở dài: “Khó trách.”
Tần Tính nhíu mày: “Vòng tay này có gì đặc biệt sao?”
Trác An Khả thở dài: “Xem ra anh ấy một chữ cũng chưa từng nói với cậu?”
“Nói cái gì?”
“Cái vòng này mấy năm trước là sản phẩm mới của một nhãn hiệu xa xỉ, cậu biết nó giá bao nhiêu không?”
Nhìn thần sắc nghiêm túc kia của Trác An Khả, đáy lòng Tần Tình mơ hồ hiện lên dự cảm không ổn, nhưng cô vẫn hỏi: “Bao nhiêu?”
“...”, Trác An Khả cũng không úp mở, giơ ra số 6: “Sáu chữ số.”
Mất 0,1 giây để lướt qua hàng mười trăm ngàn, Tần Tình ngẩn ngơ.
Sau giây lát, cô mờ mịt nhìn về phía vòng tay trong tay Trác An Khả.
Trác An Khả: “Hơn nữa tớ có thể đoán được trên người Văn Dục Phong, không phải vì giá cả, chỉ là vì ngụ ý của thứ này.”
Ánh mắt Tần Tình chợt loé, chuyển sang nhìn Trác An Khả: “Ngụ ý gì?”
“[Khoá người yêu], cũng có nghĩa là [kiếp này em chỉ thuộc về anh].”
“...”
Tiêu điểm trong mắt Tần Tình không còn.
________
“Rắc.”
“Cài lại rồi.”
........
“Từ nay về sau, ‘năm mới vui vẻ’______”
“Những lời này anh chỉ nói với riêng em.”
Ánh mắt Tần Tình buồn bã, quay người lại.
Cô gấp bộ quần áo cuối cùng trong tủ cho vào thùng giấy.
“Thật ‘đê tiện’ mà... Văn Dục Phong.”
Một tiếng rưỡi sau, Tần Tình cùng Trác An Khả rốt cuộc cũng kết thúc công việc thu dọn, ba cái vali chỉnh tề xếp bên cạnh nhau, chỉ còn chờ công ty chuyển nhà tới chở.
“Đi thôi, luật sư Trác.”, Tần Tình vui đùa: “Có nể mặt để tớ mời cậu ăn cơm không?”
Trác An Khả vốn đang lo lắng chuyện vòng tay làm ảnh hưởng Tần Tình không thoải mái, lúc này nghe đối phương vẫn nguyện ý ra cửa, tự nhiên vui vẻ gật đầu:
“Đi đi đi, tớ đói lả rồi, trưa nay nhất định xử cậu.”
Kết quả hai người bên này mới từ trong phòng ngủ của Tần Tình đi ra, bà nội Tần ra ngoài đi bộ thuận tiện mua đồ ăn đã trở về.
Tần Tình vội vàng giới thiệu: “Bà nội, đây là bạn học phổ thông của cháu, Trác An Khả.”
Bà nội Tần cười tươi như cũ, đem Trác An Khả đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, liền cười tủm tỉm nói: “Bằng tuổi Điềm Điềm nhà chúng ta sao?”
Vừa nghe xưng hô này, Trác An Khả sửng sốt một chút.
Cô ấy nhớ rõ buổi tối hôm ấy, khi Văn Dục Phong thấy Tần Tình buột miệng thốt ra... hình như cũng là tên này?
Trác An Khả sửng sốt này rơi vào đáy mắt Tần Tình, Tần Tình lại không nghĩ nhiều, chỉ bất đắc dĩ giải thích: “Là tên ở nhà của tớ, bà nội của tớ làm sao cũng không chịu sửa.
“Gọi tên ở nhà rất dễ nghe.”, bà nội Tần giận trách liếc nhìn Tần Tình một cái, sau đó quay sang nhìn Trác A Khả lặp lại lần nữa vấn đề của mình.
“Là cùng tuổi sao?”
Trác An Khả hoàn hồn, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, bà nội.”
Nếp nhăn trên mặt bà nội Tần khi cười lại tăng lên một chút: “Vậy cháu có đối tượng không?”
Trác An Khả: “??”
Tần Tình ở một bên trăm ngàn lần cũng không nghĩ tới bà nội Tần sẽ mở miệng như vậy, nhất thời dở khóc dở cười.
“Bà nội, bà đang nói gì...”
Bà nội Tần liếc nhìn cô một cái: “Cẩu độc thân đừng nói chuyện.”
Tần Tình: “...”
“Phụttt” Trác An Khả lại rất nhanh cười đến ngốc: “Ha ha ha… bà nội, bà là học ai vậy ạ?”
Bà nội Tần lúc này mới quay lại vấn đề: “Bà biết đứa nhỏ không tồi, có muốn giới thiệu với cháu hay không?”
Trác An Khả vội vàng xua tay: “Không cần không cần ạ. Bà nội, cháu có đối tượng rồi ạ!”
Vừa nghe lời này, bà nội Tần nhìn về phía Tần Tình: “Cháu xem nhà người ta, tìm đối tượng tích cực nhiều! Đâu giống cháu, mỗi lần giới thiệu cho cháu, cháu đều ra sức từ chối.”
Trác An Khả: “...”
_____________
Kỳ quái, rõ ràng dường như là khen cô ấy, cô ấy sao lại cảm giác vui mừng được khen cũng tìm không thấy??
“Cháu mới hăm tư... không nóng vội.”, Tần Tình bất đắc dĩ nói: “Bà nội, bà thật sự không cần lo lắng.”
“Nếu cháu vẫn luôn ở Thanh Thành, bà nội khẳng định không lo lắng. Nhưng cháu vào nam ra bắc, vẫn luôn ở bên ngoài, ba mẹ cháu và bà đều chăm sóc không được. Nếu cháu đau đầu nhức óc, ngay cả người hỏi han ân cần cũng không có. Cháu nói bà nội có thể không lo lắng sao?”
Tần Tình ngẩn người.
Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ biết nguyên nhân bà nội Tần hối thúc cô yêu đương, vậy mà chỉ là như vậy.
Trong phòng khách an tĩnh hồi lâu, dưới cái nhìn chăm chú của bà nội Tần, Tần Tình rốt cuộc hơi gật đầu.
“Cháu nghe bà, nội trong tháng này nhất định gặp một lần, được chưa ạ?”
Trong lòng bà nội Tần cực kì vui mừng, trên mặt cũng trên miệng đều cười: “Kết bạn cũng tốt, đừng đem bản thân nhốt trong một góc.”
Tần Tình nhẹ nhàng thở ra, đôi mắt cong cong ý cười.
“...Được ạ!”
Vài phút sau, Tần Tình và Trác An Khả một trước một sau ra khỏi cửa, chờ sau khi Trác An Khả chào hỏi bà nội Tần, hai người lập tức đi vào thang máy.
Nghe tiếng cửa phòng phía sau đóng lại, biểu tình Trác An Khả cổ quái nhìn qua:
“Cậu thật đồng ý bà nội cậu sắp xếp, đi yêu đương sao?”
Tần Tình gật đầu, lại lắc đầu.
Trác An Khả khó hiểu nhìn về phía Tần Tình, chỉ thấy ánh mắt cô gái nhỏ mềm mại: “Tớ không muốn khiến bà nội lo lắng, cho nên gặp một chút. Sau đó... thực ra không được thì gạt ra.”
“...”
Trác An Khả có được đáp án, theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ là sau khi thoải mái cô ấy lại có chút ngốc. Khẩu khí này của bản thân là thoải mái cho ai chứ?
.............
Lúc Tần Tình đang cùng đi dạo phố với Trác An Khả, nhận được điện thoại của Kiều An.
Mới đầu thông báo hiện lên là một dãy số cô không hề ấn tượng, chờ lúc sau giọng nói được xử lý cao của Kiều An truyền đến, Tần Tình mới nghe ra thân phận của đối phương.
“Không biết chiều nay cô Tần có thời gian hay không? Nếu không ngại, tôi muốn nói chút chuyện với cô.”
“Xin lỗi,”, Tần Tình một giây cũng không dừng: “Chiều nay tôi có…”
“Hai năm trước Dục ca bị tổn thương võng mạc dẫn tới bị mù, sau đó xuất ngũ…”, Kiều An đột nhiên nói ra một câu ngữ khí trách móc, sau đó mới từ trong im lặng của đầu dây bên kia nói hết nửa câu sau: “Cái này, cô Tần cũng không muốn biết sao?”
Trong nháy mắt hô hấp của Tần Tình như bị bóp chặt, một tia không khí đều không vào đến phổi.
Cảm giác hít thở không thông trong nháy mắt bao phủ lấy cô, đến cả đại não cũng như thiếu oxy.
“Cô Tần? Cô Tần??”
“...”
Không biết qua bao lâu, từ bên kia điện thoại thúc giục, Tần Tình mới thong thả tìm về hô hấp của chính mình.
Cô hơi hé miệng: “Anh bây giờ... ở đâu?”
Lời nói xong, Tần Tình mới phát hiện giọng của bản thân đều run rẩy.
“Quán cafe lầu một của phố Giải trí Phong Hoa.”
Tần Tình không chút do dự ngắt điện thoại, quay đầu chạy ra ngoài khu trung tâm thương mại.
Vừa lúc này, Trác An Khả ngay trước mặt cô: “Tiểu Tình, cậu xem hình thức của túi này… Cậu làm sao vậy?”
“An Khả, đưa tớ đi một chỗ... ngay bây giờ được không?”
Lúc này, trong quán bar ở tầng cao nhất của phố Giải trí Phong Hoa, Kiều An ngồi trên bục cao thở dài ngắt điện thoại.
“Kiều ca, làm sao còn thở ngắn than dài?” bartender ở quầy bar trêu ghẹo.
Kiều An lắc lắc cái ly, uống một ngụm: “Tôi đang cầu nguyện, cầu nguyện Dục ca sẽ không vì tôi ‘không cẩn thận’ quên cường điệu là mù tạm thời, doạ bạn gái nhỏ của anh ấy mà tính sổ với tôi.”
..........
Xe đi được 10 phút, Tần Tình ngồi ở ghế phụ lái mới cuối cùng dần dần bình tĩnh trở lại.
Trác An Khả ở bên cạnh sau khi quan sát chú ý tới, lại không nhịn được, mở miệng: “Là có chuyện gì gấp?”
“...Không gấp, gấp cũng vô dụng.”
“Có liên quan tới Văn Dục Phong?”
Tần Tình không nói chuyện, hiển nhiên là ngầm thừa nhận.
Trác An Khả quay đầu lại, sau đó cũng trầm mặc. Thẳng đến khi cô ấy đưa Tần Tình đến phía ngoài phố Giải trí phong Hoa, nhìn Tần Tình xuống xe.
Mắt thấy Tần Tình xoay người muốn đi, đáy mắt Trác An Khả vẫn luôn giãy giụa rốt cuộc quyết đoán.
Cô ấy đưa tay ấn một cái, cửa sổ bên ghế phụ hạ xuống:
“Tiểu Tình.”
Tần Tình đã chuẩn bị đi
vào phía trong phố Giải trí động tác hơi ngừng lại, quay người lại tiến vào trong xe.
Thần sắc Trác An Khả phức tạp: “Tớ gần đây gặp qua Văn Dục Phong. Anh ấy nói cậu thời Đại học uống say qua một lần, cũng không nhớ, có thể cậu đã quên... nhưng cậu nhất định liên lạc qua với anh ấy. Những cái cậu nhớ rõ rất có thể đã sai, hỏi rõ ràng đi, đừng tái phạm sai lầm lần hai.”
Nói xong điều đó, Trác An Khả không có can đảm ở lại, không đợi Tần Tình hoàn hồn trở lại, cô ấy liền nhấn chân ga, trực tiếp khởi động xe rời đi.
Mà Tần Tình giật mình tại chỗ, đồng tử màu nâu nhạt hơi giãn ra.
Quá nhiều vấn đề muốn nói chỉ có thể áp trở lại.
...Thời đại học từng uống say qua? “Không nhớ”... cô còn đã quên?
Tần Tình ở ven đường nỗi lòng mịt mờ rối rắm đứng một hồi lâu, mới hậu tri hậu giác xoay người đi vào toà lầu Giải trí kia.
Vừa đi cô vừa lấy di động, gửi tin nhắn cho một trong số những “bạn cùng phòng đại học”.
Làm xong hết thảy, cô đã vào trong quán cafe.
Sau khi báo ra tên Kiều An với phục vụ, phục vụ lập tức cung kính dẫn đường đi vào bên trong quán cafe.
“Cô Tần”
Người đàn ông đang ngồi đứng lên, thân sĩ kéo ghế ra cho Tần Tình.
Tần Tình nói cảm ơn, ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề chính: “Lời của anh Kiều trước đó trong điện thoại, là có ý gì?”
Trong lòng Kiều An thầm than, trên mặt mang ý cười.
“Ý trên mặt chữ mà thôi.”
Con ngươi Tần Tình hơi run: “Anh nói anh ấy bây giờ…”
“Xin lỗi, khiến cô Tần hiểu lầm.”, Kiều An chặn đứng câu nói của cô: “Đôi mắt của Dục ca, vào hai tháng trước vừa mới bình phục hoàn toàn.”
“...”
Tần Tình theo bản năng thở chậm lại, lúc này cảm thấy đầu ngón tay mang theo căng thẳng quá độ mà tê dại.
Sau đó, cảm xúc tức giận dâng lên trong lòng cô: “Anh Kiều, anh làm như vậy khiến tôi cảm thấy rất mất phong độ.”
Kiều An cười xin lỗi: “Tôi mời cô Tần tới có chuyện càng quan trọng muốn nói, trước đó trong điện thoại không nói như vậy, tôi thật sự không tin có thể khiến cô Tần xuất hiện. Vẫn mong cô Tần lượng thứ.”
“Chuyện càng quan trọng?... Chuyện gì?”
Kiều An mỉm cười: “Tôi có thể hỏi cô Tần nói chia tay với Dục ca khi nào không?”
“...”
Sắc mặt Tần Tình thay đổi.
Qua hai giây, cô điều chỉnh lại cảm xúc, cười khẽ, ánh mắt lạnh lẽo: “Tôi đã nói rồi, chuyện giữa tôi và anh ấy, không tới lượt người ngoài xen vào.”
Kiều An không chút bực bội, cũng không giải thích: “Nếu tôi đoán không nhầm, hẳn là sáu năm trước, cũng là là thời điểm cô Tần học học kỳ một năm hai Đại học.”
Ánh mắt Tần Tình cứng lại: “...Làm sao anh biết?”
Dựa vào hiểu biết của Tần Tình về Văn Dục Phong, liền biết người kia tuyệt không có tính cách đem loại chuyện cụ thể thời gian này thông báo khắp nơi.
“Quả nhiên là bởi vì cái này...”
Kiều An không trả lời vấn đề của Tần Tình, lại tự mình cười.
Trong lòng Tần Tình cảm giác tức giận như chết đuối không sờ được cọ, cô nắm chặt đầu ngón tay.
Dưới sự kiên nhẫn đã bị vắt kiệt của Tần Tình, rốt cuộc Kiều An cũng mở miệng:
“Bởi vì đầu thu năm ấy, trại huấn luyện ‘ma quỷ’ khép kín trên núi cấm toàn bộ mọi tin tức truyền ra ngoài, Dục ca, anh ấy mượn cơ hội duy nhất rời khỏi núi một lần, làm trái với quy định huấn luyện trốn tránh theo dõi, biến mất hai ngày liền.”
Kiều An cố tình dừng giọng nói, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Tần Tình nói tiếp đoạn sau:
“Dù cho hai ngày sau anh ấy tự về đơn vị, nhưng vẫn phải chịu trách nhiệm hành vi của mình. Có thể nói, trong chưa đầy ba mươi sáu giờ kia, anh ấy đã đánh canh bạc cược toàn bộ vinh dự và tiền đồ trong cuộc đời binh nghiệp của mình.”
Nói đến đây, Kiều An cụp mắt, cầm lấy ly cafe ra hiệu với Tần Tình:
“Tôi đoán vì một tin nhắn. Thật là một canh bạc lớn, không phải sao?”
...........
Thẳng đến khi hai tách cafe đều đã không còn dư chút độ ấm nào, đôi mắt Tần Tình vẫn không có tiêu điểm như cũ mà ngồi một mình trong quán cafe này.
__________
Một canh bạc lớn sao?
Đại khái là vậy nhỉ.
Chỉ là cô không rõ, trong 36 tiếng đồng hồ rời đi rồi quay lại kia, có phải trong một khắc, anh đã hối hận hay không?
Từ đó về sau vẫn luôn hối hận, hối hận thứ bản thân theo đuổi và hướng tới, kỳ thực cũng không phải vì bị mù tạm thời kia mà bị huỷ, mà sớm bị... sớm bị tin nhắn kia của cô huỷ?
Thì ra không chỉ cô lo sợ lòng không cách nào tiêu tan, anh cũng sẽ như vậy đúng không...
Văn Dục Phong, từ giây đầu tiên của 36 tiếng đó, anh đã hận em?
“...”
Tần Tình vùi mặt vào lòng bàn tay. Trong lòng như là bọt biển đắng sũng, hốc mắt lại khô khốc.
Lại vào lúc này, di động của cô bỗng rung lên.
Thân hình Tần Tình cứng đờ, sau đó hít một hơi thật sâu, ngay cả tên người gọi cũng không nhìn, trực tiếp nghe máy.
“...Alô?”, giọng cô mất tiếng.
“Tần Tình, tớ thấy tin nhắn của cậu gửi tới. Cậu sẽ không phải đến giờ không nhớ rõ năm hai Đại học từng uống say qua chứ?”
Tần Tình ngẩn ra: “Cái gì...”
“Chính là học kỳ một năm hai Đại học đó, sau khi cậu bệnh nặng một hồi rồi xuất viện, chúng tớ trong phòng nói cho cậu đi tẩy đen đủi, không phải cùng nhau ra ngoài chơi sao? Kết quả đồ uống nhầm lẫn, bên trong là rượu trái cây có cồn, cậu trực tiếp uống lăn ra bàn. Sau đó hôm đó có một anh trai đặc biệt đẹp trai nhặt cậu về đó!”
“...Anh trai?”
Như nghĩ đến cái gì, hô hấp của Tần Tình cứng lại.
“Đúng vậy, anh trai kia quen biết cậu nhỉ? Vẫn luôn gọi ‘Điềm Điềm’ hay là gì đó... đưa cậu về bên ngoài lầu ký túc.”
Thanh âm Tần Tình khô khốc: “Sau đó...”
“Lúc lão nhị đùa giỡn với anh trai kia, nói cậu vừa mới bệnh nặng bình phục, đã đá tên bạn trai trong quân đội vẫn luôn không lộ diện, khiến anh ta cả gan đuổi theo. Kết quả anh trai kia không biết có phải bị doạ hay không, sắc mặt trắng bệch. Sáng sớm hôm sau tớ dậy đi chạy bộ còn ở trong phòng ngủ lầu dưới thấy anh ấy, anh ấy hỏi cậu thế nào, tớ nói cậu ổn, chẳng qua không nhớ rõ, anh ấy liền đi rồi.”
“...”
“Tần Tình? Cậu còn đó không??”
“...”
Quán cafe, đôi mi của Tần Tình run run khép mắt lại.
“Anh ấy sau cùng, có nói gì không?”
“Có nha, anh ấy bảo chúng tớ khi anh ấy không xuất hiện, nói cậu không muốn nhìn thấy anh ấy. Sau đó chúng tớ thương lượng, cảm thấy không phải chuyện lớn gì, liền không nhắc.”
Tần Tình rốt cuộc không cầm được, tuỳ ý ném di động trên mặt bàn.
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng tất cả cỏ dại đã được dọn sạch, chuẩn bị đến màn rải đường.