Biết là bản thân bị chèn ép mà gò má Tuệ Ngọc vẫn đỏ bừng bừng e thẹn.
Người đàn ông này không đao to búa lớn, cũng không ẩn ý sâu xa, anh thích gì nói đó, muốn gì làm đó, có đôi khi khiến cô ấm ức không thể nói nên lời, và cũng là con người này luôn dồn hết lòng mình chỉ để chiều chuộng riêng cô.
Ngấp nghé cái tuổi hai mươi hai không phải cô chưa từng nghe qua mấy lời tỏ tình trêu ghẹo, có những chàng trai trẻ bằng tuổi cô, hay lớn hơn cô còn chưa kịp nhớ rõ mặt nhau đã buông lời ghẹo bướm trêu hoa hẹn thề đủ kiểu.
Và đúng như lời anh nói, “chẳng có một người nào đáng tin tưởng hơn anh” cả.
Bác sĩ Doãn chưa bao giờ thề thốt với cô sau này sẽ thế nào, chưa từng nói ngày mai phải làm sao, không hứa hẹn trăm năm vẫn tay đan tay hay tình trao cho cô càng thêm sâu đậm.
Cái anh làm chỉ là lo cho cô từng bữa ăn đến giấc ngủ, dạy cô đủ điều và tùy ý cho cô dựa dẫm bất cứ khi nào cần, khiến cô càng thêm lún sâu vào vũng lầy và không thể sống mà thiếu vắng anh.
Đây… có phải là tình yêu hay chưa? Chẳng biết nữa…
Tuệ Ngọc thả tay ra khỏi cổ Tư Nghị, thu lại sắc mặt đăm chiêu của mình, xoè tay ra trước mặt anh.
- Cháu làm xong nhiệm vụ rồi, cho cháu mượn đi.
- Đã gọi một tiếng anh là không được đổi, em qua cầu rút ván thế này anh lại lỗ nặng rồi.
Doãn Tư Nghị ôm lấy eo Tuệ Ngọc, xoay người lại giam cô vào góc tường, hôn l3n chóp mũi cô.
- Nói lại, anh thương.
Bầu không khí ám muội này khiến toàn thân Tuệ Ngọc mềm nhũn, bác sĩ Doãn không chỉ biết mổ tử thi còn biết thôi miên người khác.
Cô lẳng lặng nhìn anh, tròng mắt trong veo như nước, không còn bặm môi dậm chân nữa mà ngoan ngoãn dịu dàng gọi một tiếng “anh”.
Tiếng gọi ngọt ngào ấy Doãn Tư Nghị đã phải đợi gần hai mươi hai năm mới được thỏa mãn, đáy lòng râm ran hưng phấn dẫn lối anh vào một vùng mơ hồ không thực, nhưng vẫn tỏ tường tìm đến bờ môi thơm.
Tách nhẹ cánh môi ra, áp chặt vào nhau tạo thành một tiếng kêu khe khẽ, người trong lòng ngoan ngoãn không phản đối anh liền mỉm cười rồi đưa lưỡi vào xâm chiếm hơi thở của cô.
Sức nóng từ nụ hôn lan rộng ra toàn thân, môi anh day dưa và bàn tay thì vuốt v e sống lưng cô ngược lên trên rồi xuống dưới.
Tiếng nỉ non trong thanh quản Tuệ Ngọc thoát ra nhè nhẹ, cô vụng về đắn đo nên dứt ra hay đáp lại, anh thì nuốt sạch sẽ vị ngọt ướt át từ cô, đem dòng nóng bỏng ấy dời xuống cằm rồi hạ xuống cổ.
Cô hơi ngửa đầu ra sau, anh liền m*t mạnh vào giữa hai đầu xương quai xanh, bàn tay hơi thô luồn vào trong áo, tìm đến bầu ng ực tròn mềm bóp nhẹ một cái.
Ngay lúc ấy Tuệ Ngọc giật thót người bừng tỉnh, cô đẩy mạnh anh ra ôm tim th ở dốc, trừng mắt với anh lắp ba lắp bắp một hồi cũng không mắng được lời nào.
Doãn Tư Nghị li3m nhẹ vành môi, màng mắt còn hơi đỏ, vì đêm nay sẽ dài nên lúc này anh không muốn làm khó cô thêm.
- Ví ở trong túi, em lấy đi.
Không phải anh tự tay đưa cho cô mà là cô tự mình lấy.
Tuệ Ngọc nhìn chằm chằm vào túi quần của anh, nơi mà đã không biết bao nhiêu lần cô bỏ tay vào đó, nhưng lúc này cô lại căng thẳng giống như sắp nướng chín bàn tay mình trong lòng nung vậy.
- Tới giờ họp rồi, nếu em chê thì anh đi trước nhé.
- Khoan đã!
Tuệ Ngọc tiến lên một bước, kiềm chế sự hồi hộp đang nhảy loạn trong ngực mình dứt khoát bỏ tay vào trong túi quần của anh, túi hơi sâu nên cô quờ quạng lung tung để nắm lấy chiếc ví, nhưng một thoáng vô tình lại đụng phải một thứ khác còn nóng hơn cả lòng bàn tay của cô.
Hai mắt Tuệ Ngọc trợn trắng, vội vội vàng vàng rút chiếc ví ra, cô rùng mình một cái, vành tai đỏ lựng, cúi gằm mặt xuống chạy thẳng một mạch ra cửa.
Doãn Tư Nghị đứng nhìn theo cho tới khi bóng người khuất dạng, rũ mắt xuống giữa quần mình, an ủi “cậu em” đang dựng đứng ở bên trong.
- Cố chịu một chút, cô ấy còn nhỏ lắm…
Tuệ Ngọc vừa chạy tới cửa phòng làm việc thì đồng nghiệp đang cầm tài liệu chuẩn bị đến phòng họp, Lâm Thiên Nhật để ý thấy bớt đỏ ở giữa cổ áo cô liền phóng “cái loa công suất lớn” của mình oang oang:
- Bé thỏ ngọc, em bị muỗi cắn rồi kìa! Mới từ phòng khám nghiệm đi ra phải không? Đang vào mùa mưa nên ở trong đó nhiều muỗi lắm đấy nhé, lát nữa anh phải đề xuất với trưởng phòng