Rời khỏi phòng họp, dòng nghi vấn kia vẫn chưa thể thoát khỏi não của Doãn Tư Nghị.
Anh ngồi vào bàn làm việc, lục tìm tập tài liệu mà anh đã xem đi xem lại hàng trăm ngàn lần.
Hồ sơ những vụ án vào hai mươi năm trước không có bất cứ một kết quả xét nghiệm nào mang DNA của nghi phạm, chủ yếu đều là xét nghiệm mẫu máu và sinh thiết của nạn nhân.
Việc không có kết quả DNA của nghi phạm là do ở hiện trường không ghi nhận được manh mối nào, giống như cái chết của Diệp Khê vậy.
Nhưng lần gần nhất anh nói chuyện với ba mình ông lại không nhắc đến chuyện này, chỉ nói thời của ba công nghệ hiện đại không được tiên tiến như ngày nay, mà đã không tìm ra AND của nghi phạm thì máy móc có tiên tiến vượt bậc như thế nào đi chăng nữa cũng đâu có ích gì.
Quay lại với kết quả xét nghiệm nhiễm sắc thể “Y” mới nhất của nghi phạm, mặc dù kết quả này đã được gửi về những địa phương khác để kiểm tra, và trong nay mai thôi sẽ có kết quả, nhưng anh vẫn không thể xua đi ý nghĩ hung thủ chỉ quanh quẩn ở gần đây thôi.
Tuy nhiên, anh vẫn mong rằng DNA của nghi phạm sẽ trùng khớp với một dòng tộc nào đó mà không phải là họ Doãn hay họ Trần.
Hơn bảy năm làm nghề, đây lần đầu tiên anh mong mỏi suy đoán của mình sẽ sai đến như vậy.
Di chuyển chuột máy tính mở dữ liệu DNA trên hệ thống, gõ vào mục cán bộ phụ trách nhập hồ sơ, hai chữ “Doãn Minh” đập vào mắt làm anh bất động rất lâu, tuy việc ba anh đảm nhận vai trò này khi còn tại nhiệm cũng không có gì lạ, nhưng trong lòng anh vẫn dâng lên nỗi bất an khó tả bằng lời.
Lời dạy dỗ mà ba đã căn dặn khi anh quyết định nối nghiệp ông vẫn còn văng vẳng bên tai: “Công tư phân minh, không thẹn với lòng”.
Có bán đứng thanh danh hay không… hai ngày nữa sẽ rõ!
Bảy giờ tối, phòng khám nghiệm mới được tan làm, mọi người hẹn nhau tập trung ở một quán đồ nướng gần cơ quan, quyết tâm ăn uống no say để có tinh thần ngày mai tiếp tục chiến đấu.
Doãn Tư Nghị đợi Tuệ Ngọc thu dọn tài liệu bỏ vào ba lô, khẽ hỏi:
- Chúng ta về nhà tắm trước nhé?
- Không được đâu, cháu mà về nhà là mẹ sẽ không cho đi ra ngoài nữa, gần đây mẹ canh chừng cháu kỹ lắm, chẳng biết tại sao lại như thế nữa?
- Em vừa mới gọi anh là gì đấy?
Doãn Tư Nghị nhíu mày, bày ra bộ mặt khó tính giống y như thầy giám thị.
- Trong ví của anh không có nhiều tiền mặt đâu, lát nữa em còn cần phải hỏi mật khẩu thẻ ngân hàng của anh đấy.
Tuệ Ngọc lườm anh, thanh quản rung rung mắng chửi đủ kiểu mới khẽ nhếch miệng cười giả lả, bắt chước giọng điệu õng ẹo của Lộ Tuyết Kha.
- Em biết rồi thưa anh Tư Nghị, hôm nay mặt mũi của em đều nhờ cả vào anh đấy.
Trông thấy bộ dạng thỏa mãn của Doãn Tư Nghị, cô không nhịn được quay mặt sang chỗ khác lè lưỡi nôn oẹ, rồi nhanh chóng lấy bộ quần áo sạch luôn để sẵn trong ba lô, kéo anh đứng lên.
- Chúng ta tắm ở đây đi, cháu… à không, em đã nói với mẹ là tối nay ở lại cơ quan tăng ca rồi.
Doãn Tư Nghị ôm lấy eo của Tuệ Ngọc, ngước lên nhìn cô đầy bí hiểm.
- Chúng ta cùng tắm à?
Cái con người này, câu nào cô nói ra cũng bắt bẻ được cả.
Tuệ Ngọc đánh vào vai anh, trừng mắt quát khẽ:
- Bảo Lộ Tuyết Kha tắm cùng với anh đi.
- Em đang ghen sao?
- Anh nằm mơ hả?
- Chà, không ngờ em gọi một tiếng “anh” thuận miệng như vậy.
Có phải là tập lâu lắm rồi không?
Tuệ Ngọc tỏ vẻ mất kiên nhẫn với bác sĩ Doãn, cô không thèm đôi co với anh nữa, nhưng anh vẫn không chịu buông tha cho cô, thế là suốt đoạn hành lang dẫn tới nhà tắm của cơ quan kẻ tức giận, người trêu ghẹo không ngớt tiếng, cho tới khi mỗi người ở một phòng tắm riêng rồi họ mới chịu dừng lại tạm thời nhường nhịn nhau.
…
Đêm tháng năm tiết trời khá mát mẻ, hoa tường vi được trồng hai bên đường đã rợp sắc hồng tỏa ra hương thơm dìu dịu.
Tuệ Ngọc hạ kính xe hít sâu một hơi, mùi trong lành của không khí, mùi của hoa, và… mùi nước xả vải của người bên cạnh.
Đôi khi, cuộc đời chỉ cần có thế là đã đủ bình yên rồi.
Cô lặng yên nhìn đôi tình nhân đang dắt tay nhau đi bên vệ đường, tâm hồn đang thư thái đột nhiên nặng trĩu.
Cô quay qua nhìn người bên cạnh, nhẹ hỏi anh:
- Chú… À không, anh này từ khi ba em mất đến giờ mẹ em chỉ quanh quẩn từ trường học rồi về nhà, em chưa bao giờ thấy mẹ qua lại hay thân thiết với người đàn ông nào ngoài bác Doãn cả.
Chắc sẽ không có ai đó vì tương tư mẹ em mà làm chuyện điên rồ giống như anh Thiên Nhật nói đâu nhỉ?
Doãn Tư Nghị nhìn thẳng đằng trước, môi nở nụ cười nhạt nhoà nhưng chứa đầy tâm sự.
- Sao em không nghĩ là ba của anh và mẹ của em có gì đó với nhau?
- Gì cơ?
Tuệ Ngọc chớp mắt nhìn anh, nhíu mày nghi hoặc:
- Không thể nào, nếu có thì họ đã đến với nhau từ lâu rồi, hai người là bạn thân kia mà.
Cô luống cuống, mấy ngón