Nếu phải ví tình yêu của anh như một thứ gì đó thì nó chính là một cái cây, anh chăm bón nó từ khi còn là một hạt mầm rồi đâm chồi, xanh lá.
Qua xuân hạ thu đông, qua cả mưa và nắng, trông đợi biết bao nhiêu năm đến bây giờ mới cho ra quả, thế mà cô bảo anh dừng, há chẳng phải là đốn ngã, là xác xơ, là gốc rễ héo mòn… là chết hay sao?
Doãn Tư Nghị từ từ trượt xuống quỳ một chân trước mặt Tuệ Ngọc.
Anh kéo hai tay của cô áp lên mặt mình, ngước đôi mắt trĩu nặng nhìn cô cầu khẩn:
- Em thương hại anh cũng được, chà đạp anh cũng được, nhưng xin em đừng nói ra hai chữ xa lìa… anh không có can đảm để nghe.
Nỗi sợ trong lòng như chiếc rễ chứa đầy gai bám sâu vào linh hồn cằn cỗi, nó bóp nghẹt quả tim bé nhỏ làm máu đỏ rỉ ra khiến anh hay cô đều quằn quại đau đớn nhưng không thể nào vùng vẫy thoát ra được.
Chống chọi là chết, trốn chạy cũng chết!
Đâu ai biết cái rung động đầu đời trong buổi mưa tan hôm đó, lại là dằn vặt khổ sở cho cơn bão đọa đày tâm trí ngày hôm nay.
Tuệ Ngọc vuốt nhẹ ngón tay lên đuôi mắt anh, lặng lẽ để vọt lên cổ họng sự trớ trêu mà bao lâu nay cô không có can đảm để đối diện.
- Chúng ta thành thật với nhau đi.
Anh cũng biết rõ là mình không thể ở bên nhau được mà phải không?
Mẹ của cô muốn giết chết ba của anh, sự thật này không sớm thì muộn cũng sẽ bị bại lộ, dẫu cho có bao dung đến mấy thì hai nhà cũng khó lòng mà xem như chưa từng xảy ra chuyện gì được.
Mà nếu như, chỉ là nếu như thôi, nếu ba của anh có liên quan đến cái chết của cha cô năm ấy, thì phận làm con cô làm sao có thể sống bên cạnh con trai của kẻ thù.
Tư Nghị nhìn cô không chớp mắt, Tuệ Ngọc của anh đã lớn thật rồi, những điều anh nghĩ cô điều tự mình đoán được, cái anh lo, cô cũng đang âm thầm sợ hãi, nhưng cô có thể dễ dàng nói ra câu từ bỏ, còn anh thì trọn đời cũng không buông được.
- Em à, chúng ta đâu chỉ có đôi xác thân này chia ra làm hai nửa, chúng ta còn có con của mình kia mà.
Chuyện ân oán hận thù gì đó anh sẽ là người trả, em muốn anh làm trâu làm ngựa, làm miếng giẻ lau chân anh cũng làm, nhưng đừng vì lỗi lầm của ai đó mà chúng ta xa cách, đừng tàn nhẫn cắt đứt đi quyền được làm cha của anh...!Có được không em?
Lời thỉnh cầu ấy như lưỡi rìu sắc bén đốn ngã sự cứng rắn mà Tuệ Ngọc đang cố tình bày ra cho anh thấy, nhưng cũng từ đó mà cô phát hiện ra kẻ hở anh đã giày công che giấu bao lâu nay.
Cô rụt tay về, nhíu mày hỏi:
- Anh đã biết hết rồi phải không? Anh đã sớm biết bí mật giữa mẹ em và chú Doãn từ trước đó nữa rồi có đúng vậy không?
Doãn Tư Nghị im lặng, anh biết mình rất ích kỷ nhưng anh không thể làm khác đi.
Nắm lấy hai bên khuỷu tay của cô, môi anh mím lại, thật lâu mới có thể đáp:
- Tuệ Ngọc, đây chỉ là suy đoán mà thôi, chưa có gì chắc chắn cả…
- Chưa chắc chắn? Chưa chắc chắn sao anh còn cố tình để cho em mang thai? Đứa bé này phải sống thế nào đây? Doãn Tư Nghị! Anh điên rồi! Anh điên thật rồi!
Tuệ Ngọc giận dữ đấm mạnh vào ngực, vào vai anh, không tiếc tuôn ra những lời trách móc.
Tình cảm này vốn dĩ đã không thể tiếp tục thế mà anh còn cố tình dây dưa, mai này khi kết thúc lẽ ra chỉ có anh và cô là người đau khổ, vậy mà bây giờ đứa trẻ vô tội này lại bị lôi vào ân oán tình thù.
Cuộc sống mai đây chẳng vẹn tròn, cô làm sao cho con mình một quãng đường đời trọn vẹn?
Trong đêm mưa tầm tã, có tiếng trách móc, có cơn đau xé lòng bị phanh phui.
Càng đối diện với nhau càng lộ ra những mặt tối tăm, những sự thật bẽ bàng rách nát mà anh và cô đều không thể vá lành lại được.
Tư Nghị để yên cho cô đánh mắng mình, đôi mắt hõm sâu nhuốm một tầng bi ai và bất lực đến cùng cực.
- Chính vì anh không thể xa em nên anh mới muốn có đứa bé này để giữ chân em lại.
Tuệ Ngọc, anh thật sự chẳng còn cách nào tốt hơn nữa cả….
- Vậy anh nghĩ cách này sẽ tốt hay sao? Lỡ như sự thật giống như chúng ta đã nghĩ thì mọi thứ sẽ còn tồi tệ hơn nữa.
Họ đã chán ghét tới mức muốn chém giết nhau rồi, anh