Ở bên ngoài, Dương Kỳ đưa cô vào ngồi trong xe vẫn còn ân cần hỏi: “Có đau lắm không?” Nếu vừa rồi anh không kịp thời ngăn lại… nếu vừa rồi con ả kia dám đánh cô, có lẽ anh sẽ làm cho cô ta không còn tay mất.
“Không sao, em ổn mà, chỉ là hơi đau tay một chút.
Mặt cô ta thật sự rất dày, anh có thấy vậy không?” Tâm Dao cười cười, giơ bàn tay lên, đuôi mắt cong lên như trăng lưỡi liềm trông vô cùng thích thú.
“Ừm, rất dày.” Dương Kỳ bỗng cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên bàn tay mảnh mai của thiếu nữ.
Gương mặt Tâm Dao thoáng chốc đỏ bừng.
Cô lùi vào sâu trong xe, Dương Kỳ cũng không thêm gì mà chỉ lùi lại: “Em về nhà cẩn thận, nghỉ ngơi sớm.
Nếu vẫn thấy đói thì nhớ ăn thêm.”
“Em biết rồi.” Tâm Dao đáp khẽ.
Quái lạ! Đó rõ là nhà cô mà, sao anh phải dặn chi li thế chứ? Hay là anh đã quên mình mới là “người ở ké”?
À không, hình như từ tối nay thì anh đã phải chuyển ra ngoài rồi.
Một căn biệt thự ở cạnh biệt thự nhà cô.
Tuy là ngay cạnh nhau, song lại không còn chung nhà như trước.
Có lẽ cô nên thấy thoải mái, nhất là sau khi có quá nhiều điều cho thấy anh thích cô.
Tâm Dao đương nhiên không phải là loại người vì một lần đổ vỡ mà ghi hận với đàn ông, mất niềm tin vào chuyện tình cảm, lại càng không phải là cô còn tình cảm với Dịch Thành.
Chỉ là lúc này đây, cô chưa nghĩ mình chấp nhận được chuyện yêu đương thêm lần nữa.
Chiếc xe lăn bánh đằng xa, còn Dương Kỳ quay lại bữa tiệc.
Việc hôm nay tạo nên động tĩnh rất lớn, hẳn là rất nhiều chủ các công ty lớn đang âm thầm đánh giá.
Sau chuyện này Dịch Thành đã bị trừ điểm rất nhiều, tuy bọn họ không nói nhưng trong lòng đều đang âm thầm tính toán.
Tuy vậy, không có nghĩ là Dương Kỳ được đánh giá cao hơn.
Anh trong mắt họ bây giờ chính là “ngông”, không hiểu chuyện, cứ thích đâm đầu vào ổ kiến lửa.
Dương Kỳ biết điều đó nhưng anh vẫn làm, bởi nó cũng là một cơ hội.
Mọi người luôn tin Dịch Thành sẽ trả thù, vậy nếu Thịnh Dương vẫn có thể trụ vững và phát triển an ổn thì sao? Vậy càng chứng minh được thực lực của anh cao hơn hắn, sẽ thu hút được nhiều sự ủng hộ hơn hắn.
Con đường báo thù cũng không còn xa nữa.
Mà trước mắt thì, để xem đôi tra nam tiện nữ kia thế nào rồi đã.
Dương Kỳ quay lại bữa tiệc, Dịch Thành đỡ Bạch Liên đi ra ngoài.
Lúc trước Dịch Thành xuất hiện ở đâu là liền thu hút ánh nhìn đến đó, lúc trước hắn rực rỡ lóa mắt bao nhiêu thì lúc này lại càng thảm hại bấy nhiêu.
Nếu là bộ dáng này thì có lẽ, ngay từ đầu Tâm Dao đã không thích hắn.
“Dịch tổng hài lòng với sự tiếp đón này chứ?” Dương Kì đứng ngang hàng với hắn, chỉnh lại