Hôm sau Giang Dụ Thần không nán lại mà cùng Hạ Nhiên Y trở về, anh còn bận công việc ở công ty, cô còn phải đến trường, vào thời điểm cuối năm thời gian rảnh rỗi cũng chẳng có bao nhiêu.
Sau khi về, Giang Dụ Thần lại bận rộn với công việc, Hạ Nhiên Y vừa đi học vừa đảm nhiệm công việc nhà và nấu ăn, đã vậy còn bận bịu bắt tay vào làm bản kế hoạch đám cưới, bởi cô không muốn sau Tết phải thường xuyên nghỉ học vì giống như lời Giang Dụ Thần đã cảnh báo.
Giang Dụ Minh và Vương Tư Tuệ cũng đã lên kế hoạch đợi công ty của Giang Dụ Thần đi vào quỹ đạo, hai ông bà sẽ lên đường đi du lịch hưởng thụ, xem như bù vào tuổi trẻ dấn thân tìm kế mưu sinh.
Thoắt cái thời gian trôi qua không đợi ai, hai mươi lăm tháng chạp tảo mộ, lúc cả gia đình đến thăm mộ mẹ Giang Dụ Thần tình cờ gặp một người đàn ông tóc đã dần chuyển trắng, ông ấy mặc một bộ vest đen mang giày da thắt cà vạt lịch sự, một tay chống gậy, một tay cầm đóa hoa ly hồng đứng trước mộ.
Giang Dụ Thần vừa nhìn đã có thể đoán ra được người đàn ông đó là ai, lúc mẹ anh rời khỏi thế gian ông ấy cũng có mặt, lúc trong tang lễ của mẹ anh ông ấy cũng túc trực bên linh cữu suốt ngày đêm.
Khoảng thời gian đó Giang Dụ Thần vì đau buồn chuyện mẹ mất nên không để ý nhiều, nhưng giờ đây có thời gian tĩnh tâm anh lại nhận ra mối quan hệ giữa người đàn ông đó và mẹ anh không bình thường ở mức bạn bè thân thiết.
Cho dù có thân, người đàn ông đó cũng không thể ở cạnh linh cữu mẹ Giang Dụ Thần nhiều ngày không rời, nếu ông ta chưa lập gia đình, ắt hẳn là người từng thương thầm mẹ anh.
Nhưng tại sao đến lúc mẹ anh mất ông ấy mới xuất hiện?
Giang Dụ Minh chủ động đến chào hỏi người đàn ông kia, nói chuyện vài câu liền hẹn nhau cùng đi ăn một bữa ôn lại chuyện cũ.
Sau khi rời khỏi nghĩa trang, cả gia đình cùng người đàn ông đó đến một nhà hàng trên đường dùng bữa.
Ngồi vào bàn, người đàn ông lên tiếng cảm thán: “Mới đây đã hơn nửa năm, quá nhanh rồi”
Giang Dụ Minh bật cười nhưng rất dễ nhận ra nụ cười của ông trông buồn hơn bình thường, ông bỗng quay sang Giang Dụ Thần giới thiệu: “Thần, con từng gặp bác ấy nhỉ? Đây là bác Tịnh, là cả thanh xuân của mẹ con”
Giang Dụ Thần sững sờ trước những gì vừa nghe thấy, anh ngạc nhiên tròn mắt nhìn sang ông Tịnh, giống như anh đã đoán, người đàn ông này có tình cảm đặc biệt với mẹ anh.
Giang Dụ Minh cười, nét mặt lại trầm lắng trái ngược, ngày hôm nay có lẽ không phải ngẫu nhiên mà chính là được ông trời sắp đặt.
“Thần, con lớn rồi, mẹ con cũng không còn nữa, bí mật này trước mặt bác Tịnh, cha sẽ nói cho con biết một chuyện quan trọng”
Không khí trên bàn rơi vào yên lặng, những sự chú ý đều tập trung dồn về Giang Dụ Minh.
____
Thời điểm đầu năm khắp nơi đều nhộn nhịp, không khí Tết khắp nơi đều ngập tràn từng con phố.
Hạ Nhiên Y vẫn còn nhớ rất rõ cuộc sống của mình luôn nhận được sự thương hại của người khác, đến khi cô kiếm được tiền cứ nghĩ gia đình sẽ