Trước đây Hạ Nhiên Y cảm thương Giang Dụ Thần vì mất đi tình yêu của mẹ, nhưng khi biết được tình cảnh của anh lại càng thương anh hơn.
Cô hiểu được cảm giác của một gia đình tan vỡ, hiểu được sự hụt hẫng khi lòng tin quá nhiều, càng hiểu được sự trống rỗng trong lòng anh lúc này.
Chỉ vì một hiểu lầm dẫn đến hận thù, Giang Dụ Thần không chỉ khiến Hạ Nhiên Y tổn thương, mà còn gián tiếp giết chết sinh linh do mình tạo ra.
Giang Dụ Thần nhận ra được sai lầm và những tội lỗi anh gây ra với Hạ Nhiên Y vĩnh viễn tồn tại trong cuộc đời của cả anh và cô.
Qua gần hai mươi phút Giang Dụ Thần vẫn chưa ra ngoài, vốn định anh có không gian riêng tĩnh tâm nhưng quá lâu lại khiến lòng dạ Hạ Nhiên Y nháo nhào lên, sợ rằng trong lúc tâm trí hỗn loạn anh không khống chế được hành động dẫn đến nguy hiểm cho bản thân.
Hạ Nhiên Y gõ cửa liên tục, lo lắng gọi: “Dụ Thần, anh đang làm gì vậy? Mở cửa cho em được không?”
Bên trong không có tiếng đáp, Hạ Nhiên Y căng thẳng đến tay chân rụng rời, kiên nhẫn dùng giọng nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Dụ Thần, anh ra ngoài đi, đừng như vậy nữa”
Vẫn không nhận được hồi âm, Hạ Nhiên Y nóng lòng quyết định đi tìm chìa khóa dự vòng, vừa xoay người phía sau phát ra tiếng mở cửa, cô lập tức đầu quay lại.
Mặt mũi Giang Dụ Thần đỏ hoe, mi mắt vẫn còn đẫm nước, dáng vẻ bơ phờ suy sụp.
Hạ Nhiên Y bước đến trước mặt Giang Dụ Thần, ngẩng đầu nhìn anh, đau lòng an ủi: “Đó cũng là chuyện đã qua, anh đừng để trong lòng”
Vẻ mặt Giang Dụ Thần đờ đẫn, nhớ đến càng tức giận bản thân, thất thần nói: “Anh phải làm gì đây? Anh có cảm giác thế giới đẹp đẽ này sụp đổ rồi”
Hạ Nhiên Y cũng bị Giang Dụ Thần làm cho không cầm được nước mắt, nhưng cô nhận thức được trong hoàn cảnh hiện tại cô không được phép mềm yếu, cô nhất định phải làm chỗ dựa cho anh vào thời điểm này.
Đôi mắt Hạ Nhiên Y lấp lánh bởi nước mắt, cô vẫn bình tĩnh khống chế cảm xúc của chính mình, dịu dàng vỗ về Giang Dụ Thần: “Không sao, vẫn còn vợ anh ở đây, người sẽ luôn đứng về phe của anh”
Giang Dụ Thần ôm siết lấy Hạ Nhiên Y, nước mắt lại tuôn ra xối xả, người con gái anh từng đối xử tệ lại không hề trách móc, ngược lại còn nghĩ cho anh, chính sự vị tha này càng khiến anh cảm thấy có lỗi.
Đợi Giang Dụ Thần trút hết những cảm xúc tiêu cực ra ngoài qua nước mắt, Hạ Nhiên Y kéo anh ngồi xuống giường, lấy khăn giấy lau nước mắt còn vương trên mặt anh.
Cô sẽ không xem anh yếu đuối, cũng không xem anh trẻ con, bởi có những cảm xúc không thể diễn tả thành lời.
Hai bàn tay Hạ Nhiên Y ôm mặt Giang Dụ Thần xoa xoa má anh, truyền năng lượng tích cực giúp anh thoải mái lại, cô cười nói: “Không sao rồi, đừng buồn nữa nhé?”
Giang Dụ Thần ngước mắt nhìn Hạ Nhiên Y, nghiêm túc hỏi: “Em không giận anh sao? Anh từng đối xử tệ với em”
Hạ Nhiên Y cong môi cười, lắc đầu khẳng định: “Nhưng