Bước sang hai mươi sáu Tết, Giang Dụ Thần bị bắt phụ dọn nhà, người đàn ông hai mươi bảy năm cuộc đời chưa từng động đến móng tay, dù ra yêu cầu thuê người đến dọn cũng bị Hạ Nhiên Y kiên quyết từ chối.
Suốt một tiếng đồng hồ Giang Dụ Thần lau bàn ở phòng khách chưa xong, lười biếng ngồi dùng khăn đẩy qua đẩy lại trên mặt bàn, không cam tâm nói: "Dù gì anh cũng là ông chủ lớn, nếu để nhân viên biết anh dọn nhà chắc chắn sẽ bị chê cười"
Hạ Nhiên Y lau cửa sổ xoay đầu nhìn Giang Dụ Thần, tỏ ra thông cảm hỏi: "Vậy nếu ông chủ lớn bị đuổi ra khỏi nhà thì hãnh diện lắm nhỉ?"
Giang Dụ Thần không nói gì nữa, chuyên tâm làm nhiệm vụ của mình.
Lát sau nhớ ra chuyện, Hạ Nhiên Y liền đến gần Giang Dụ Thần dò la: "Chúng ta nên lì xì cho cha mẹ bao nhiêu?"
"Không cần đâu, tiền lãi tiết kiệm ngân hàng mỗi tháng của ông ấy cũng đủ ăn sung mặc sướng rồi"
Nghe đến Hạ Nhiên Y bất giác cảm thán: "Hóa ra em lấy được con đại gia"
Giang Dụ Thần cười lạnh khinh bỉ: "Ăn tiền ông ấy không nổi đâu, lúc ông ấy đá anh ra đường tự lập còn chẳng thèm cho một xu"
"Cũng nhờ vậy mà anh mới biết cố gắng, đâu có cha mẹ nào muốn con chịu khổ cả đời, nhưng cũng phải để con nếm trải cảm giác cực khổ để trưởng thành"
“Ồ” Giang Dụ Thần có hơi bất ngờ trước cách Hạ Nhiên Y nói chuyện, vẻ mặt lộ vẻ thích thú: “Tuổi thật của em bao nhiêu vậy hả?”
Hạ Nhiên Y thong thả mỉm cười, bình thản đáp: “Tuổi tác không nói lên sự trưởng thành, nó chỉ là con số đánh dấu cột mốc đã trải qua của một người”
Ánh mắt Giang Dụ Thần đầy ngưỡng mộ dành cho Hạ Nhiên Y, miệng không ngừng cảm thán trước sự hiểu chuyện của cô, trong khi đó anh vẫn luôn nghĩ Giang Dụ Minh quá nghiêm khắc và keo kiệt với chính con ruột.
Nhưng Giang Dụ Thần phải thừa nhận, chính cách mà Giang Dụ Minh đối xử với anh đã giúp anh ý thức được giá trị đồng tiền, muốn sống một cuộc sống thoải mái không bị khinh thường thì nhất định phải có thật nhiều tiền và đứng ở vị trí ai cũng ngưỡng mộ.
Nếu ngày đó Giang Dụ Minh không dạy anh tự lập thì có lẽ giờ đây anh cũng chỉ là thằng công tử chỉ biết ăn chơi bằng tiền cha mẹ.
Buổi chiều sang nhà Giang Dụ Minh, Giang Dụ Thần vừa vào khỏi cửa nhà đã gọi lớn: “Mẹ, có gì ăn không?”
Vương Tư Tuệ trong người ngớ người vài giây, vui đến giọng run lên: “Sắp xong rồi, đợi một lát”
Không chỉ Vương Tư Tuệ mà Hạ Nhiên Y cùng Giang Dụ Minh cũng vô cùng ngạc nhiên khi Giang Dụ Thần thay đổi cách xưng hô, bởi trước đó cho dù Vương Tư Tuệ có trở thành mẹ vợ thì anh cũng chỉ gọi bằng dì.
Giang Dụ Minh ngồi trên sofa ở phòng khách, quan sát Giang Dụ Thần ngả lưng lên ghế trong trạng thái thiếu sức sống, ông lên tiếng hỏi: “Hôm nay đến sớm vậy?”
“Mới dọn nhà xong, ghé qua