Mùi thuốc khử trùng của bệnh viện pha lẫn mùi hương nam tính quen thuộc, khứu giác của Hạ Nhiên Y trở nên cực kỳ nhạy, cô thậm chí còn ngửi được mùi nước hoa của Tô Tiểu Vy thoang thoảng trên người Giang Dụ Thần.
Giang Dụ Thần? Hạ Nhiên Y hốt hoảng mở mắt, phát hiện Giang Dụ Thần ngồi cạnh giường đang nở nụ cười nhàn hạ nhìn cô. Anh bỗng đứng lên, đến gần sờ trán Hạ Nhiên Y, khom thấp người ân cần hỏi cô: "Em có chỗ nào thấy không khỏe không?"
Hạ Nhiên Y dâng lên sự sợ hãi, lồng ngực cô như bị một tảng đá vô hình rất nặng đè lên không thể thở nổi, nếu không phải Giang Dụ Thần điên thì kẻ có vấn đề chính là cô.
"Nhiên Y, con xem anh thương con đến thế nào"
Hạ Nhiên xoay đầu theo giọng nói của Vương Tư Tuệ, bà vừa rửa trái cây xong, Giang Dụ Minh cũng cầm ly sữa nóng vừa pha đến chỗ cô. Hạ Nhiên Y khẽ cười nhạt, Giang Dụ Thần đột ngột hành xử dịu dàng khác thường đều vì có mặt của Giang Dụ Minh và Vương Tư Tuệ, không có họ cô cũng sẽ không thể nhìn thấy bộ mặt giả tạo này của anh.
Đang nghĩ ngợi, thân trên Hạ Nhiên Y bỗng bị nâng lên, cô choàng tỉnh trợn mắt nhìn Giang Dụ Thần đang đỡ cô ngồi dậy, để cô tựa vào ngực anh. Ánh mắt Hạ Nhiên Y dõi theo Giang Dụ Thần cầm ly sữa từ tay Giang Dụ Minh đưa đến miệng cô, cô kinh hãi nhìn thẳng vào mắt anh dò xét, nụ cười trên gương mặt anh quả thật rất dịu dàng nhưng đáy mắt lộ rõ sự lạnh lẽo.
Hai bàn tay Hạ Nhiên Y vô thức siết chặt, vô tình tác động đến mạch máu đang được truyền nước, cô cảm giác có chút tê buốt liền xoa xung quanh chỗ ghim kim, phát hiện trên cổ tay mình không có bất kỳ vết thương nào. Hạ Du giơ hai bàn tay đang run rẩy lên nhìn, cô nhớ mình đã rạch tay tự giải thoát nhưng hiện tại trên tay cô không có vết rạch, chẳng lẽ mọi thứ đêm qua chỉ là một giấc mơ?
Giang Dụ Thần thấy bộ dạng bất thường của Hạ Nhiên Y, anh đặt ly sữa xuống bàn bên cạnh đầu giường, nắm hai tay cô giả vờ lo lắng hỏi: "Nhiên Y, em sao vậy?"
"Nhiên Y, con bị gì vậy?"
Cả Giang Dụ Minh và Vương Tư Tuệ đều nhận ra Hạ Nhiên Y không ổn, cả hai sốt sắng quan sát sắc mặt đờ đẫn của cô.
Giang Dụ Thần thầm cười đắc ý, tốt bụng nói: "Chắc là Nhiên Y vẫn còn ám ảnh việc ôn thi, con sẽ liên lạc một bác sĩ tâm lý điều trị cho con bé"
Nghe những lời ngọt ngào từ miệng Giang Dụ Thần, Giang Dụ Minh và Vương Tư Tuệ đều mừng ra mặt, con anh con em hòa thuận yêu thương nhau đó chính là mong mỏi lớn nhất của những người làm cha mẹ khi bước đi bước nữa.
Trong mắt Giang Dụ Minh hơn