"Tiểu Giang Thuần em hoá đá luôn rồi hả?"
"Phó đại ca đừng đùa nữa tớ có bạn...!Ưm..."
Cái gì mà bạn trai, hắn còn chưa có bạn gái, ai cho phép cô có bạn trai.
Cái này Từ Phó nhất định sẽ không công nhận.
"Ừm...!Từ Phó...!ư...!Phó đại ca..."
Từ Phó chủ động cưỡng hôn Giang Thuần đẩy hắn nhưng không có cách nào đẩy được.
Hắn đè cô sát vào tường, lưng cô bị áp một màn lạnh như băng, còn phía trước là Từ Phó nóng như lửa.
"Phó đại ca...!Ưm chúng ta...!chúng ta đi khách sạn đi?"
Quả nhiên lời này doạ được hắn.
Từ Phó ngừng hẳn động tác hôn môi, hắn nhìn cô, một cái nhìn cực kì dò xét.
Giang Thuần không chống cự nữa mà trực tiếp ôm eo hắn.
Giở giọng điệu quyến rũ nói:"Khách sạn phía trước, thuê một phòng."
"Tiểu Giang Thuần?" Hắn không che giấu được sự kinh ngạc của mình, phải gọi tên của cô để xác nhận là hắn không nghe nhầm.
"Sao vậy, cậu bất ngờ hả? Tớ là người như vậy đó, biết hút thuốc, uống rượu, đánh bạc, phóng túng, lại còn hay đánh nhau.
Tớ như vậy cậu còn dám động vào tớ không? Ngay cả cậu...!cũng chưa chắc ăn chơi hơn tớ đâu.
Dáng vẻ ngu ngốc này là tớ giả vờ đó, giả vờ để cậu che chở cho tớ." Giang Thuần thừa nhận tất cả, vì cô biết chẳng ai thích một cô gái ăn chơi, phóng túng cả.
Từ Phó nhìn cô, ánh mắt hắn chứa tia dao động thấy rõ.
Ánh mắt ấy dán chặt lên người con gái đối điện, cô cười khẩy, quả nhiên là hắn trùng bước rồi.
Giang Thuần chỉ chờ hắn ba phút, sau đó liền chủ động đẩy hắn ra đi về nhà.
Chỗ này cách nhà chỉ còn mấy trăm mét, vậy mà cô cảm giác thật xa, thật xa.
Đến mức như mọi thứ đều sụp đổ vì cô đi quảng đường quá xa này.
Trong lòng cô vẫn luôn canh cánh chuyện Từ Phó biết rồi, hắn cũng sẽ giống Giang minh tinh không để ý tới cô nữa.
Gần đây cô thường xuyên về nhà muộn, dì Từ cũng biết cô đi ra ngoài học nhóm nên không có nói gì.
Lúc nào trong nhà cũng mở đèn phòng khách, giống như là mở một ngọn đèn chờ cô trở về vậy.
Trước đây khi cô về nhà, đối mặt với căn nhà tối đen như mực ở thành phố B, chán ngắt, khiến cho cô dần không thích về nhà nữa.
Còn ở nhà của Từ Phó thì khác, lúc nào cũng sáng đèn phòng khách, khi cô vào sẽ thuận tay tắt đi rồi trở về phòng ngủ.
1 giờ sáng, Giang Thuần không tài nào ngủ được.
Cô tự dặn lòng mình không nghĩ tới nữa dù sao cũng chỉ là mất đi một mối quan hệ, có cái gì mà buồn, cuộc vui nào cũng sẽ tàn thôi.
Phải rồi, chính là như thế.
Tiểu Giang Thuần chúng ta yêu nhau đi...
Nhưng mà câu nói đó cứ như đánh vào nội tâm của Giang Thuần, tại sao mắt nhìn người của Từ Phó lại kém như vậy, tự nhiên lại nhìn trúng cô.
...!Cộc...Cộc...
Tiếng gõ cửa cắt đứt mọi suy nghĩ của Giang Thuần, cô đoán là dì Từ vì Từ Phó chắc chắn sẽ không về nhà đâu.
Người coi trọng mặt mũi như hắn, bị cô dồn vào chân tường như vậy chắc chắn là sẽ rất tức giận rồi.
Nhưng là cô đoán sai rồi, người gõ cửa phòng cô