Giang Thuần bắt đầu hoài nghi, có phải Từ Phó đã từng làm chuyện này rồi không, nếu không vì sao con m* nó lại kinh nghiệm đầy mình thế này?
"Tiểu Giang Thuần giúp anh đi." Hắn đưa cho cô một cái "bao bì" hình vuông nhỏ rồi đề nghị.
"Anh tự đi mà..." Cô vừa thẹn vừa giận.
"Em không ngoan."
Từ Phó không những không tức giận mà còn cười, nụ cười yêu nghiệt rất ít khi xuất hiện.
Vậy mà suốt cả đêm hôm nay đã cười rất nhiều lần.
còn cơ thể của hắn nữa nhìn qua không to con, lúc mặc quần áo lại có vẻ hơi gầy.
Nhưng mà khi c.ởi đồ lại cực kì săn chắc, làn da của hắn cũng rất trắng, hai *** *** *** màu hồng nhạt trước ngực đang dựng đứng.
Còn có...!vật n.am tính vừa ** vừa dài màu đỏ lự đang trong tay hắn.
Giang Thuần nuốt nước bọt, có phải cô chọc nhầm người rồi không?
Suy cho cùng thì ai mới là thóc còn ai mới là gà đây?
Giang Thuần sợ hãi khép chân, cô còn chưa kịp động đã bị hắn ghì chặt hai chân đưa vật đ.àn ông vào giữa **** ***** của cô.
Lần đầu tiên tiểu h**** lại có tiếp xúc thân mật như vậy, dịch trong suốt bám bên ngoài cửa động.
Hắn hơi đẩy gây thịt vào, Giang Thuần lập tức cau mày các ngón chân co lại chịu một trận đau đớn, xé rách.
"Thả lỏng chút, anh có chút to nên không vào được." Hắn dỗ dành, trên thực tế mồ hôi trên trán của Từ Phó đã túa ra như mưa.
Hắn cũng đang rất căng thẳng, đây là lần đầu tiên của hắn.
"Đau..." Cô kêu nho nhỏ bên tai hắn.
Giang Thuần lần đầu tiên có cảm giác đau đớn còn hơn bị người ta đánh, chỗ đó khi hắn vừa tiến vào đã căng cứng không chịu nổi.
Gậy **** của hắn vừa to vừa nóng, làm bụng dưới của cô trướng đau, nhưng lại có chút cảm giác hưởng thụ.
"Tiểu Giang Thuần của anh, chịu đựng một chút."
Từ Phó biết cứ dây dưa mãi cũng không phải là cách, cho nên hắn mạnh mẻ đẩy thứ đó vào sâu hơn, cách một bức tường vô hình dùng lực mà tiến công.
Giang Thuần thét lên, cũng may là phòng cô cách âm tương đối tốt, nếu không dì Từ sẽ chạy qua đây coi con trai bà ấy làm ra cái loại chuyện đại nghịch bất đạo gì.
"Tiểu Giang Thuần đau thì em cắn anh."
Từ Phó nói xong liền động thân, cô đau nghe vậy liền không hề lưu tình ngoạm một bên vai của Từ Phó.
Hắn càng muốn ra vào nhanh hơn, cho tới khi chỗ đó đã đủ trơn trượt hắn không hề kiêng dè gì mà ra sức vận động kịch liệt.
"Ưm...Phó đại ca...!Chậm...!Chậm...!Ư aaaaa...!Anh đáng ghét....!Anh...."
"Tiểu Giang Thuần của anh, kêu lớn một chút." Hắn lúc này giống như biến thành một con người khác vậy, cực kì, cực kì lưu manh.
Môi hai người cách một khoảng thời gian lại tiếp tục quấn quít, Giang Thuần cả người đầy mồ hôi, còn Từ Phó ở trên cô không ngừng kịch liệt đến độ cô chỉ còn hơi tàn.
Đêm đó tổng cộng hắn đã xài hết ba hộp đồ bảo hộ, vì sự cố hết "đồ dùng" nên mới miễn cưỡng ngừng lại, Từ Phó thật sự rất trâu bò.
Giang Thuần nằm ở trong lòng hắn đầy thương tích, sức lực để nhấc tay cũng không có.
Cô thề là cô chưa bao giờ mệt đến vậy, có đánh nhau ba ngày ba đêm cũng không tới nông nổi này.
"Từ Phó anh đi chết đi." Cô lầm bầm mắng hắn.
"Không được trù ẻo chồng em."
"Ai nói anh là chồng của em, anh là ôn thần đáng ghét."
"Nói nữa anh lại làm, không có đồ thì "để trần" anh cũng được."
"..."
Từ Phó thấy cô im lặng thẹn thùng, nụ cười trên môi hắn càng đậm, ôm cô vào lòng hôn lên trán cô một cái đầy cưng nựng.
Sau đó...!chuỗi ngày bị Từ Phó hành đã đến, Đào Ân đúng là miệng quạ, nói cô bị hành liền có người tới hành cô.
"Phó đại ca anh đứng đắn chút đi, đây là nơi nào chứ..."
"Một lát thôi, anh muốn em.
Chỗ nào cũng muốn, muốn